Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Tuy hiện tại sẽ không để ngươi bị thương, nhưng mãi khiến người trở về nguyên điểm, căn bản không có biện pháp tiếp tục chơi đùa khoái trá.
- Quả nhiên thật tà môn!
Lục Ly vẫn chưa hành động, đứng ở chân núi, trên mặt lộ ra tươi cười ý vị thâm trường. Loại trò chơi không quy tắc này thật có lợi với hắn?
Bởi vì về phương diện thần văn, hắn có Huyết Linh Nhi có thể sánh bằng tông sư!
Nữ Đế Phong là bảo vật trấn tông của Nữ Thánh Tông, tòa ngọc sơn này dùng di thể của Thánh Hoàng đời thứ nhất Nữ Thánh Tông luyện chế mà thành. Rồi sau đó dưới tế luyện của vô số cường giả Nữ Thánh Tông mấy đời, bảo vật này càng ngày càng cường đại. Nếu bảo vật này được Ảnh Hậu phóng thích, vậy gần như quét ngang tất cả Đế Cấp. Nếu là Thánh Hoàng sử dụng chí bảo này, Thánh Hoàng bình thường cũng có thể diệt trừ, điều kiện tiên quyết là đối phương cũng không có trọng bảo như vậy.
Đệ tử nội môn Nữ Thánh Tông đều xông qua Nữ Đế Phong, nhưng đệ tử ngoại môn rất ít có đãi ngộ này. Người ngoài lại hoàn toàn không biết gì về Nữ Đế Phong, rất nhiều người là lần đầu tiên gặp. Cho nên tra xét tình huống bên trong, bên ngoài trở nên náo nhiệt lên, cùng nhau nghị luận, đủ loại phỏng đoán, hoài nghi, suy diễn, phán xét…
Mấy người bên trong cũng không có bởi vì thạch thê khó đi mà buông tha. Sau khi Đông Dã Ưng bị đánh bay, Văn Tường và Đồ Ảnh tiếp tục tiến lên. Công kích nơi này không thể đánh bị thương ai, có thể thử nghiệm lặp lại, tìm kiếm đường phá cục.
Ầm!
Văn Tường xông lên hơn tám mươi bậc thạch thê, bị một bạch quang đánh bay, sau đó Đồ Ảnh đi lên mấy bậc, lại bị đánh bay xuống dưới. Nhưng đôi mắt đám người này đều sáng lên, bởi vì bọn họ sau khi bị đánh bay một lần, giống như có thể bước lên thêm mười bậc? Vậy nếu không ngừng bị đánh bay thì có thể không ngừng leo lên trên, nói như vậy, một vạn bậc cũng không quá khó khăn.
Vù!
Hoa Thiên Đao và Đông Dã phía sau cũng lập tức bay vụt lên, tốc độ đạt cực hạn, dù sao bị đánh cũng không tổn thương bọn họ. Bị đánh rơi xuống cũng không sao, tiếp tục xông lên là được.
Ầm!
Quả nhiên, lần này lại bước lên thêm mười bậc thạch thê. Hoa Thiên Đao bị đánh bay xuống, Đông Dã Ưng đồng dạng bước hơn mười bậc thạch thê so với Hoa Thiên Đao mới bị đánh bay xuống.
Nữ Đế Phong xuất hiện một cảnh tượng rất thú vị, bốn người liên tục đi lên thạch thê, sau đó thay phiên bị đánh rơi xuống. Cứ liên tiếp bị đánh bay xuống, tốc độ của bốn người đều rất nhanh, cứ như vậy thay phiên nhau xông lên, rất nhanh đã đi lên ba trăm bậc thạch thê.
- Không đúng a!
Hoa Thiên Đao sau khi bị đánh rơi xuống, hắn nhìn Lục Ly đứng ở một bên xem náo nhiệt, đôi mắt lạnh dần, nói:
- Ngươi vì sao không đi lên? Chúng ta mệt chết mệt sống, ngươi lại ở đây xem náo nhiệt? Sau này trực tiếp chiếm tiện nghi sao?
Ầm!
Đông Dã Ưng ở phía trên đánh rơi xuống, nhìn thấy Hoa Thiên Đao không đi lên mà nhìn chằm chằm Lục Ly, hắn cũng nói:
- Phong Vô Định, ngươi vì sao không đi lên? Muốn ngồi mát ăn bát vàng sao?
- Ha hả!
Lục Ly cười cười nói:
- Các ngươi cũng có thể đứng đây, không ai buộc các ngươi xông lên. Ta nhường các ngươi xông lên trước, nhường cơ hội cho các ngươi tiến vào ba hạng đầu, chuyện này không tốt sao?
- Không biết xấu hổ!
Hoa Thiên Đao cười nhạo:
- Muốn ngồi mát ăn bát vàng, hưởng thụ thành quả, còn tỏ ra đại nghĩa, tỏ vẻ cao thượng? Ta chưa bao giờ gặp qua người vô liêm sỉ như ngươi.
- Ha ha ha!
Lục Ly cười ha hả nói:
- Ngươi mới bao nhiêu tuổi? Ngươi gặp qua nhiều người lắm sao, một đóa hoa được bảo bọc trong nhà, đã từng gặp qua cái gì chứ? Được rồi, đừng vô nghĩa nữa, tiếp tục đi lên đi, đừng lề mề nữa.
- Ngươi…
Hoa Thiên Đao giận dữ, ánh mắt muốn phun lửa, sát khí bùng lên:
- Phong Vô Định, ngươi đừng quá kiêu ngạo, ngươi thật nghĩ rằng không ai trị được ngươi sao?
- Có!
Lục Ly thành thật gật đầu, sau đó nói:
- Nhưng người khác có thể trị được, ngươi… không được!
- Muốn chết!
Hoa Thiên Đao giận tím mặt, tính tình nóng nảy của hắn thiếu chút nữa khiến hắn giơ đao chém người. Đông Dã Ưng bên cạnh không chỉ không khuyên bảo, ngược lại thêm mắm dặm muối, nói:
- Phong Vô Định, ngươi đừng tưởng may mắn thắng Hoa công tử một lần đã thiên hạ vô địch. Nguyên lực của ngươi còn có bao nhiêu? Ngươi cũng không nghĩ xem, rời khỏi Nữ Thánh Tông, ngươi có thể còn sống trở về hay không?
- Ha ha ha!
Lục Ly cười ha hả nói:
- Có thể còn sống trở về hay không ta mặc kệ, nhưng hai phế vật các ngươi ở Nữ Thánh Tông ta dễ dàng áp chế, không phục sao? Có thể thử xem.
Rắc rắc rắc!
Hoa Thiên Đao nghiến răng nghiến lợi. Đông Dã Ưng cũng nổi giận, nhưng hai người xem như lý trí. Biết nếu động thủ ở đây sẽ trái với quy tắc, đến lúc đó sẽ trực tiếp bị đào thải thì thật oan uổng.
- Chúng ta nhịn!
Đông Dã Ưng và Hoa Thiên Đao liếc nhìn nhau, hai người đều không nhìn Lục Ly nữa mà tiếp tục xông lên trên. Hai người đều hiểu đây là phép khích tướng của Lục Ly, chỉ muốn chọc giận hai người động thủ. Hai người không muốn tiếp tục chửi nhau với Lục Ly, sợ không áp chế được lửa giận trong lòng.
- Hai vị công tử, đừng chạy quá nhanh, coi chừng sẽ ngã!
Lục Ly ở phía sau kêu một tiếng, bắt chước ngữ khí trưởng bối của hai người, hai người suýt chút nữa ngã trên mặt đất, hai người hít sâu, tiếp tục phóng lên trên, hoàn toàn không để ý Lục Ly nữa.
Mặt khác, Văn Tường và Đồ Ảnh cũng bị đánh bay xuống. Hai người mơ hồ nghe thấy Hoa Thiên Đao, Đông Dã Ưng và Lục Ly đang đấu võ mồm, hai người đều không muốn vô nghĩa với Lục Ly. Tuy hai người cũng thật hoài nghi vì sao Lục Ly không đi lên?
Lục Ly không tất yếu vội vã đi lên, bởi vì đi lên cũng không có ý nghĩa. Bởi vì hắn tin tưởng, lên một hai ngàn tầng đều rất đơn giản, nhưng càng lên cao sẽ càng khó. Nên quan sát nhiều hơn, tự hỏi nhiều hơn làm sao phá cục.
Huyết Linh Nhi đã tra xét, có lẽ trong thời gian ngắn không dễ dàng tìm ra phương pháp phá cục. Nếu thần văn nơi này dễ dàng phá giải, Nữ Đế Phong này đã không phải là bảo vật mạnh nhất Nữ Thánh Tông. Trận tổng chung kết này cũng sẽ không có hay ho gì.