Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Như vậy mới vui, mới hấp dẫn, cũng có tính hứng thú. Nhìn thấy bốn người ở trong phóng thích đủ loại công kích, ngăn cản công kích của Nữ Đế Phong, như vậy mới có thể khảo nghiệm chiến lực của mấy người, cũng có thể khiến đại quần chúng bên ngoài mở rộng tầm mắt.
Vẫn thạch, cổn thạch, lôi điện, ngọn lửa, phong đao, lốc xoáy, mạn đằng...
Đủ loại công kích ùn ùn kéo đến, chiến lực của bốn người được thể hiện hoàn mỹ nhất, bốn người phóng ra đủ loại thủ đoạn của mình, liên tục phá trận, đi thẳng một đường.
Nửa canh giờ, mọi người lần lượt hóa giải gần trăm công kích, cũng bước lên hơn ngàn thạch thê. Trước mắt là Hoa Thiên Đao và Văn Tường ở phía trước, Đông Dã Ưng hạng ba, Đồ Ảnh hạng tư. Bốn người cũng không kém mấy chục bậc thang.
Hoa Thiên Đao lúc trước bị Lục Ly trấn áp, không còn mặt mũi. Giờ đây tuy thương thế vẫn chưa khôi phục hết, lại nộ khí cuồn cuộn. Chiến lực cường đại của hắn hiện tại có thể hiện hoàn mỹ. Công kích Nữ Đế Phong phóng ra, hắn đều có thể dễ dàng đánh bay hay đối kháng lại.
Ba canh giờ trôi qua, bốn người đều bước lên bảy ngàn bậc, tuy uy lực công kích tăng lớn, nhưng bốn người vẫn đi về trước. Lục Ly ở dưới cùng vẫn không nhúc nhích, ngồi xếp bằng ở chân núi, như lão tăng nhập định.
- Lục Ly đang làm cái gì?
Tượng Linh Lung nóng nảy, truyền âm cho Lục Linh. Có người đã đi lên hơn bảy ngàn bậc rồi, hơn nữa bốn người còn bố trí ít bẫy rập và thần văn trên đường. Lục Ly bây giờ còn không đi, còn muốn đợi đến khi nào? Chẳng lẽ hắn chuẩn bị trực tiếp nhận thua?
Lục Ly tự nhiên không phải chuẩn bị nhận thua, trong lòng hắn không quá khẩn trương, loại tình huống này hắn gặp qua nhiều rồi. Bảy tám ngàn bậc thạch thê đầu không quá quan trọng, hắn tin tưởng ngàn bậc cuối cùng mới khó lên nhất, còn khó hơn nhiều chín ngàn bậc còn lại.
Nữ Đế Phong này thật rõ ràng, mỗi một ngàn bậc sẽ tăng lên một độ khó. Hiện tại bọn họ mới ở hơn bảy ngàn bậc, Lục Ly tính toán có lẽ leo lên hai ngàn bậc sau bọn họ phải tốn hai tháng.
Hắn thật tin tưởng Huyết Linh Nhi, nếu Huyết Linh nói có tiến triển, vậy hắn bình yên chờ đợi là được rồi. Hắn tiếp tục ngồi, tiếp tục tu luyện nguyên lực.
Thời gian trôi qua nhanh chóng, người bên trên còn gian nan leo lên, Đồ Ảnh còn bị thương, không thể không dừng lại chữa thương. So với mấy người còn lại, chiến lực của Đồ Ảnh thấp nhất, cho nên ở phía sau cũng thật bình thường.
Hoa Thiên Đao và Văn Tường, chiến lực tổng hợp của hai người là mạnh nhất, cho nên đi ở đằng trước nhất. Đông Dã Ưng thật nóng vội, vấn đề là ở nơi này nóng vội cũng vô ích. Nếu không, tự vọt mạnh lên, phỏng chừng sẽ bị thương rất nhanh, đến lúc đó Đồ Ảnh cũng sẽ đuổi kịp.
- Hạng ba cũng được!
Đông Dã Ưng âm thầm an ủi bản thân, hạng ba có thể đấu với hạng hai một trận, cuối cùng tranh đoạt quán quân với hạng nhất. Vẫn là có cơ hội, nếu được hạng tư, vậy trực tiếp bị đào thải.
- Hạng nhất, ta phải hạng nhất!
Dã tâm của Hoa Thiên Đao phi thường lớn, vinh quang hắn mất đi, hiện tại có cơ hội đoạt lại, tự nhiên sẽ không lãng phí cơ hội. Hơn nữa ưu thế hạng nhất phi thường lớn, hạng hai và hạng ba đấu nhau một hồi, cuối cùng mới có thể đấu với hạng nhất. Nếu không cho thời gian nghỉ ngơi, vậy tiện nghi này rất lớn.
Cho nên Hoa Thiên Đao thật liều mạng, tuy thương thế vẫn chưa khỏi, vẫn cực kỳ dũng mãnh, chạy như điên, vượt hơn Văn Tường hạng hai hơn hai trăm bậc thang.
Văn Tường cũng không quá gấp gáp, ổn định, thận trọng. Đông Dã Ưng và Đồ Ảnh ở phía sau cũng không vội. Đồ Ảnh vốn không muốn tranh đoạt ba hạng đầu. Hắn biết, cho dù đạt được ba hạng đầu, hắn cũng không thể hạng nhất, một khi đã như vậy, cần gì phải quá liều mạng, có thể được năm hạng đầu hắn đã thật thỏa mãn rồi.
Rầm rầm rầm!
Khi Hoa Thiên Đao xông lên tám ngàn bậc, không trung đánh xuống thần lôi, còn có hơn mười đao phong. Hoa Thiên Đao đánh tan thần lôi, lại không chống lại nổi đao phong, bị đao phong đánh trúng, thân mình quay cuồng, lăn xuống ba mươi bậc thạch thê.
Chiến giáp của Hoa Thiên Đao bị xé rách, trước ngực toàn là vết máu. Hắn phun ra ngụm máu, thầm nghĩ quá nóng vội rồi, hắn ở bậc bảy ngàn chín trăm chín mươi chín ngừng lại một chút là được rồi. Mỗi một ngàn bậc thạch thê, lực công kích đều sẽ tăng lên, đây đã là thường thức, hắn quá xúc động rồi.
Văn Tường ở phía sau cười nhạt, Hoa Thiên Đao quá nóng nảy, nóng vội như vậy sẽ phải thiệt thòi? Hoa Thiên Đao vốn còn thương thế, hiện tại hoàn toàn là họa vô đơn chí.
Hoa Thiên Đao không dám tiếp tục leo lên trên, mà ngồi xếp bằng luyện hóa thần dược, bắt đầu chữa thương. Văn Tường và Đông Dã Ưng rất nhanh leo lên, hai người tốn nửa ngày, đều vượt qua Hoa Thiên Đao.
Nội tâm của Hoa Thiên Đao tuy rằng gấp gáp, nhưng hắn biết thương thế vẫn chưa khôi phục, muốn bước lên một vạn bậc thạch thê là không có khả năng. Còn không bằng ngoan ngoãn chữa thương, chờ thương thế tốt lên mới hăng hái xông pha.
Văn Tường và Đông Dã Ưng không chờ hắn, hai người thoải mái bước lên tám nghìn bậc thạch thê, bởi vì hai người tương đối cẩn thận, cho nên thành công chống lại công kích của Nữ Đế Phong. Nhưng... tới tám ngàn bậc, đều đi lên thập phần khó khăn, hắn thừa nhận công kích đang trở nên phi thường cường đại.
Chỉ cần có thể không ngừng tiến lên, còn lại cũng không quan trọng, chịu chút khổ này thì có sao? Bên ngoài có mười vạn người đang nhìn, cho dù bọn họ khổ sở thế nào cũng không biểu hiện ra ngoài. Đây là cơ hội tốt nhất bước lên vạn bậc thang. Nói không chừng sẽ biến thành truyền kỳ, truyền bá khắp Vô Tận Thần Khư.
Tốc độ hai người rất chậm, bước từ từ từng bước, đi một thời gian sẽ dừng lại nghỉ ngơi, khôi phục thể lực và tinh lực, thật vất vả bước lên tám ngàn bậc, hai người cũng không muốn bị đánh bay xuống.
Thời gian rất nhanh trôi qua, rất nhanh trôi qua ba ngày, hai người đã bước lên tám ngàn bốn trăm bậc thang. Đồ Ảnh đã sớm vượt qua Hoa Thiên Đao, mấy ngày nay Hoa Thiên Đao vẫn an tĩnh ngồi đó, vững như thái sơn, vẫn luôn chữa thương.
Hôm nay hắn rốt cục đứng dậy, cả người hóa thành hồng quang, phóng lên trên.