Vũ Luân nhìn Dạ Tra một cái, phi thường quả quyết vỗ xuống bụng dưới, trong miệng tuôn ra máu tươi, Thần Hải đã bị hắn tung chưởng vỗ nát.
Thần Hải nứt vỡ liền không thể sử dụng Huyền lực, tự nhiên không cách nào vận dụng Mệnh Luân, tính là đã mất đi chiến lực. Dạ Tra khẽ gật đầu, giới chỉ trong tay sáng lên, thu lại phi thuyền thiết giáp, sau đó bắt lấy Vũ Luân phóng vút về phía Huyết Sát Đảo.
Tốc độ Dạ Tra rất nhanh, vẻn vẹn mấy chục nhịp thở liền đã vọt tới trên Huyết Sát Đảo, thân hình chớp lóe mấy lượt liền xông vào trong Huyết Sát Bảo.
Mặt hắn lại lần nữa dần trở nên mơ hồ, ném mạnh Vũ Luân xuống đất, trầm giọng nói:
- Toàn bộ người Vũ gia đều đã bị giết sạch, đây là thủ lĩnh dẫn đội của bọn hắn.
Bá bá bá!
Sắc mặt đám người Liễu Di đại biến, hệt như gặp phải quỷ. Dạ Tra ra ngoài mới hai ba nén hương, liền đã diệt sát toàn bộ người Vũ gia, còn bắt về cường giả dẫn đội?
Minh Vũ liếc nhìn Vũ Luân, sau đó lại liếc nhìn Dạ Tra một cái, ánh mắt thoáng hiện vẻ kinh ngạc. Nhưng hắn không nói gì mà chỉ đảo mắt nhìn về phía Lục Ly.
Lục Ly lại chẳng hề có vẻ gì là ngạc nhiên, phải biết Dạ Tra đã đột phá Quân Hầu cảnh, còn có được huyết mạch bát phẩm, lại cảm ngộ áo nghĩa. Nếu ngay cả mấy tên Bất Diệt Cảnh đều không đánh chết, vậy chẳng phải Thanh Loan Tộc chỉ có mỗi hư danh.
Hắn nhìn xuống Vũ Luân hỏi:
- Tên họ, cảnh giới, chức vị tại Vũ gia của ngươi là gì?
Vũ Luân vừa tiến vào liền nhận ra Lục Ly, chân dung Lục Ly hắn đã xem qua rất nhiều lần. Hắn nhìn Minh Vũ phía sau Lục Ly một cái, trong lòng càng lúc càng cảm thấy nghi hoặc.
Hắn trầm tư thoáng chốc, sau đó thành thật nói:
- Ta gọi Vũ Luân, là trưởng lão Nội đường Vũ gia, Bất Diệt Cảnh trung kỳ.
Trong đại điện lần nữa vang lên một tràng tiếng xì xào huyên náo, đối với Liễu gia mà luận, đừng nói Bất Diệt Cảnh, dù có là Mệnh Luân Cảnh cũng đã là cường giả mạnh đến mức khiến bọn họ phải ngước mắt mà nhìn.
Lục Ly nhấc tay đè xuống huyên náo trong đại điện, gật đầu nói:
- Tộc trưởng các ngươi ở đâu? Bên này tổng cộng tới bao nhiêu người, mấy đạo nhân mã?
Vũ Luân không chút giấu giếm nói:
- Tộc trưởng đi Thiên Ngục Đảo, bên này do ta phụ trách, tổng cộng sáu nhóm người, cộng lại hơn tám nghìn.
Lục Ly nhìn sang Dạ Tra hỏi:
- Hiện tại đã giải quyết xong mấy lộ nhân mã?
Dạ Tra trả lời:
- Hai lộ, cộng thêm bên này là ba lộ. Nhiều nhất nửa canh giờ, lão tứ liền có thể diệt sạch toàn bộ những lộ còn lại.
Trong mắt Minh Vũ lóe lên tinh mang, nghe ngữ điệu Dạ Tra, bọn hắn còn có người? Làm sao bên cạnh Lục Ly lại đột nhiên toát ra mấy tên cường giả bí ẩn thế này? Xem ra vị thiếu chủ này của hắn càng lúc càng thần bí.
Lục Ly lại hỏi dò:
- Vũ Luân, lần này ba nước các ngươi tới bao nhiêu Quân Hầu Cảnh?
Vũ Luân thoáng trầm ngâm, nghĩ một lát mới nói:
- Ta nói rồi, liệu có thể sống sót hay không?
Vũ Luân là người thông minh, người thông minh thường thường đều sợ chết. Hắn cũng sẽ cân nhắc thiệt hơn, nếu nói mà cũng chết, vậy nói ra lại có nghĩa lý gì?
Câu hỏi này khiến Lục Ly trầm mặc, giết thì tất nhiên là phải giết, thả Vũ Luân ra căn bản là điều không thể, nhưng nếu giết Vũ Luân lại không chịu nói.
Lát sau Lục Ly mở miệng nói:
- Ta không giết ngươi, nhưng ngươi nhất định phải trở thành nô lệ của ta. Ta muốn trồng xuống hồn trùng trong đầu ngươi, ngươi chỉ cần phụng sự ta trăm năm. Giờ ngươi là Bất Diệt Cảnh trung kỳ, một trăm năm đối với ngươi mà nói không tính là gì. Nếu ngươi không nguyện ý thì tự sát đi, hai con đường, chính ngươi chọn.
Mắt nhỏ Vũ Luân khẽ híp lại, nhìn chằm chằm Lục Ly nói:
- Ta dựa vào cái gì để tin tưởng ngươi? Nếu ngươi vi phạm ước định thì sao?
Lục Ly cười lạnh nói:
- Ngươi cảm thấy ta sẽ để ý tới tính mạng một tên Bất Diệt Cảnh như ngươi?
Nói xong Lục Ly nhìn sang Dạ Tra, kẻ sau lập tức tràn ra khí thế cường đại, ép cho toàn trường hít thở không thông.
Phải đến lúc Dạ Tra thu liễm khí tức trên thân, Vũ Luân mới thở ra một hơi nói:
- Quả nhiên là Quân Hầu Cảnh.
Nếu Lục Ly đã có Quân Hầu Cảnh làm thủ hạ, vậy đúng là hoàn toàn không cần để Vũ Luân vào trong mắt. Vũ Luân nghĩ nghĩ bèn nói:
- Một trăm năm? Không vấn đề, ba trăm năm cũng được, ta chỉ có một yêu cầu.
Lục Ly khua tay nói:
- Nói!
Vũ Luân khom lưng một cái thật sâu, nói:
- Lục công tử, lần này là Vũ gia chúng ta sai, là chúng ta có mắt không tròng mạo phạm ngài. Bất luận sự tình sau cùng sẽ thế nào, ta thỉnh cầu ngươi cho Vũ gia chúng ta một con đường sống!
- Đường sống?
Trong mắt đám người Liễu Di Cửu trưởng lão đều không giấu được vẻ kinh ngạc, muốn Lục Ly cho Vũ gia đường sống? Chẳng lẽ Lục Ly có thể diệt đi Vũ gia? Lão giả thần bí này mạnh vậy ư?
Tuyệt đối có thể diệt được!
Vũ Luân lại rất khẳng định điểm này, không nói Minh Vũ, chỉ bằng một mình Dạ Tra cũng có thể diệt được. Vũ Luân biết Vũ Hóa Thần tuyệt không phải đối thủ của Dạ Tra, huống hồ nghe ngữ điệu Dạ Tra, Thanh Loan Tộc còn không chỉ mỗi mình hắn là đi theo Lục Ly.
Thanh Loan Tộc, đây chính là một trong những chủng tộc đỉnh cấp tại Trung Châu.
Vô số ánh mắt nhìn về phía Lục Ly, kẻ sau thoáng trầm tư một lát mới nói:
- Đường sống có thể cho, chẳng qua gần gần chỉ là con đường sống mà thôi.
Ý tứ Lục Ly ý rất rõ ràng, tuyệt không thể bỏ qua cho đám người Vũ Hóa Thần, hắn chỉ có thể cam đoan không sai người triệt để hủy diệt Vũ gia.
Nghe được câu trả lời này, Vũ Luân đã rất hài lòng, Dạ Tra từng chính miệng nói hiện tại Lục Ly là Thánh Chủ của toàn bộ Thanh Loan Tộc. Vũ Luân không biết Thanh Loan Tộc còn có bao nhiêu cường giả, nhưng lạc đà chết gầy còn lớn hơn ngựa, muốn diệt đi Vũ gia bọn hắn là điều quá đơn giản.
- Lần này tới tổng cộng năm tên Quân Hầu Cảnh, gồm quốc chủ Thiên Hàn quốc, lão tam Dạ gia, Đại trưởng lão Tử gia, tộc trưởng Kỳ gia, một gia tộc ngũ phẩm tại Thiên Lương Quốc, ngoài ra còn có tộc trưởng tộc ta.