Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Không phải đệ tử Thiên Đế Tông làm sao có thể tiến vào Thiên Đế Giới? Đừng nói Lục Ly, dù là Nhuế Đế đều không có mặt mũi như thế?
An ủi Tượng Linh Lung một đêm, hai người ôm nhau mà ngủ, Lục Ly không nửa bước làm càn, đến cảnh giới này của hắn đã có thể áp chế dục vọng thân thể, không đến nỗi đói khát như trước, với hắn hiện tại, giao lưu tâm hồn mới càng quan trọng hơn.
Ngày thứ ba, Lục Ly đi Hồ gia một chuyến, tế bái trước y quan trủng Ngôn Tổ, đồng thời nói lại Chủ Thần huyết thệ từng lập khi chia tay Ngôn Tổ. Hồ gia rất mãn ý, rốt cuộc bản thân Ngôn Tổ đã thọ nguyên không nhiều, lần này xem như phát huy chút nhiệt lượng sau cùng cho Hồ gia.
Sau đó Lục Ly tiến vào Thiên Đế Giới, đi theo người Hình Phạt Đường tới trong một tòa thành bảo, trong thành bảo này có sẵn truyền tống trận.
Người Hình Phạt Đường là một võ giả Lục Kiếp, tuổi tác rất lớn, đoán chừng cảnh giới cũng tương đối khó đề thăng thêm nữa, hắn không coi Lục Ly như phạm nhân mà cười tủm tỉm nói:
- Lục sư đệ, vào đó phải cẩn thận chút, bên trong không chỉ có Lệ Quỷ, còn có các loại quái vật kỳ dị, ta kiến nghị, ngươi vào đó phải mau chóng tìm tới cổ miếu ở trung tâm, trong cổ miếu không cần lo lắng các loại công kích, chỉ cần chú ý Lệ Quỷ là được rồi. Đồng thời trong cổ miếu còn có một số đạo ngấn thần bí, đều là các đời cường giả lưu lại, ngươi có thể quan sát học tập một phen.
- Đa tạ Thành sư huynh!
Lục Ly vội vàng chắp tay bái tạ, Thành sư huynh mỉm cười đưa qua một chiếc ngọc phù, nói:
- Được rồi, đi thôi! Ở bên trong không thể Độ Kiếp được, nếu ngươi tu luyện đến cảnh giới nhất định phải Độ Kiếp thì có thể bóp nát ngọc phù thông báo ta biết. Đường chủ nói, đến khi Độ Kiếp ngươi có thể đi ra.
- Được!
Lục Ly khẽ gật đầu, tiến vào trong truyền tống trận, bạch quang hiện lên, hắn cảm giác thế giới trước mắt chợt tối sầm. Sau đó liền thấy đứng ở truyền tống trận trên đỉnh một ngọn núi, trước mặt là cảnh sắc hoang vu.
Nhuế Đế không giới thiệu qua cho Lục Ly về Địa Ngục Giới, Vương Ngưng Tuyết cũng không nói, chỉ có Thành sư huynh dặn dò vài câu. Nếu Nhuế Đế đã không nói, Lục Ly tự nhiên không quá để ý, chỉ là sau khi đi vào, hắn mới cảm thấy không được bình thường.
Thiên địa linh khí nơi đây rất nồng đậm, nhưng hỗn tạp trong thiên địa linh khí còn có khí tức âm trầm, khí tức này khiến người bất giác rùng mình.
Hệt như nửa đêm đi trên núi nhỏ, phía sau thổi tới gió lạnh. Khiến người rất không thoải mái, cảm giác hệt như đi xuống chín tầng Địa Ngục.
Lục Ly không loạn động, mà tính phóng thích thần niệm thăm dò bốn phía. Nhưng không ngờ ở đây thần niệm lại bị hạn chế, chỉ có thể thăm dò được trong phương viên chừng trăm trượng, hắn đành phải dựa vào mắt thường quan sát xung quanh, bốn phía là một mảnh hắc vụ nồng đậm, tầm nhìn không đến trăm dặm, khắp nơi đều hiện vẻ âm trầm. Mặc dù thiên địa linh khí nơi đây rất nồng, lại không thấy có bất cứ cây cối hoa cỏ nào, có chăng chỉ là quái thụ đen bóng như mực.
Lục Ly vẫn điều động ra được một ít Nguyên lực, hắn bước khỏi truyền tống trận, khoanh chân ngồi xếp bằng, đồng thời gọi ra Huyết Linh Nhi, để Huyết Linh Nhi đi thăm dò bốn phía.
Huyết Linh Nhi vừa mới ra ngoài, rất nhanh liền quay trở lại, sợ hãi truyền âm nói:
- Chủ nhân, dưới mặt đất có tàn hồn, còn là loại tàn hồn không có ý thức cực kỳ hung lệ tàn bạo. Ta không dám đi thăm dò, những tàn hồn kia sẽ xé nát ta mất.
- Lệ Quỷ?
Lục Ly khẽ híp mắt lại, Huyết Linh Nhi không sợ gì cả, chỉ sợ mỗi hồn thể. Công kích từ hồn thể có thể gây ra tổn thương rất lớn với nó, còn những công kích khác thì gần như không mấy hiệu quả.
Hắn có được hiểu biết ít nhiều đối với Lệ Quỷ, thứ này quả thực tồn tại, chẳng qua không quá đáng sợ. Chỉ là tàn hồn của một ít võ giả mà thôi, một vài người sau khi chết, nội tâm cực không cam tâm hoặc mang theo oán niệm, mới lưu lại từng sợi tàn hồn phiêu đãng ở nhân gian.
Vì là tàn hồn, bởi thế chúng đặc biệt sợ hãi những thứ chí dương chí cương, tỉ như ánh sáng mặt trời, tỉ như hỏa diễm. Những tàn hồn này có thứ không có lực công kích, có thứ có lực công kích, nhưng chỉ có thể công kích linh hồn. Ở nhân gian, tàn hồn gần như không có lực công kích, chỉ có thể hù dọa người, đương nhiên tố chất tâm lý phàm nhân đa phần không mạnh, rất dễ bị dọa chết.
Rõ ràng, tàn hồn nơi đây có lực công kích, bằng không Thành sư huynh đã không nhắc nhở hắn. Nhưng Nhuế Đế không tận tình nhắc nhở, chứng tỏ lấy cường độ linh hồn của hắn hoàn toàn có thể chống được.
Lục Ly thúc giục đại đạo chi ngấn cảm ứng một phen, phát hiện dưới mặt đất xung quanh có hắc khí nhàn nhạt, trong hắc khí cất giấu từng sợi tàn hồn.
- A...
Lục Ly phát hiện những tàn hồn kia không dám tới gần ngọn núi bên này, trong lòng không khỏi hiếu kỳ. Ngọn núi này chắc có dị vật, có thể khắc chế tàn hồn Lệ Quỷ.
Nếu...
Hắn tìm được dị vật kia, đồng thời đào móc đi ra, vậy chẳng phải có thể không nhìn tàn hồn Lệ Quỷ nơi đây?
Lục Ly tuân theo tông môn xử phạt, song không có nghĩa là hắn thật thích chịu tội ở trong này, bởi thế hắn lập tức thăm dò tình hình trong tiểu sơn, lát sau hắn khẽ gật đầu, truyền âm báo cho Huyết Linh Nhi:
- Huyết Linh Nhi, trong tiểu sơn này có một Thần Văn tiểu trận rất kỳ dị, ngươi khoái tốc thăm dò một phen, tiểu trận này có thể áp chế đám Lệ Quỷ kia.
- Hả?
Huyết Linh Nhi rất hứng thú với Thần Văn pháp trận, vội vàng đi thăm dò, lát sau liền truyền âm về, nói:
- Chủ nhân, đúng là có một Thần Văn tiểu trận kỳ dị, tuy đơn giản lại rất huyền diệu, cho ta thời gian mấy ngày, ta có thể bố trí ra một cái tương tự.
- Tốt!
Lục Ly mừng rỡ, chỉ cần bố trí ra được tiểu trận kiểu này, như vậy hắn hoàn toàn không cần phải sợ đám cô hồn dã quỷ bên ngoài. Không bị cô hồn dã quỷ quấy rối, hắn chỉ cần tìm được tòa cổ miếu cổ, đồng thời bố trí pháp trận tương tự trong cổ miếu, thế là có thể thanh thản ổn định tu luyện.