#share_by_CandyFamily
#t.me/tutiengioi
Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Lục Ly nhớ đến cảnh Đồ Phong Tử đồng thời ngưng tụ ra năm pháp tướng tấn công mình, tâm niệm hắn chìm vào trong pháp giới, tính đồng thời ngưng tụ mấy pháp tướng. Chỉ là sau khi ngưng tụ pháp tướng đầu tiên, đang định ngưng tụ pháp tướng thứ hai, lại phát hiện pháp tướng thứ hai vừa ngưng tụ liền đổ sụp...
- Chuyện gì?
Lục Ly nghĩ không thông, hắn bay về lại cổ miếu, lấy ra bí tịch Nhuế Đế đưa cho, lật xem, nhưng trên đó không thấy có giới thiệu gì về tình huống này.
Hắn ngơ ngác xoa đầu, lẩm bẩm nói:
- Chuyện gì thế này? Sao không ngưng tụ ra được pháp tướng thứ hai? Theo lý mà nói, pháp tướng thứ nhất đâu có xung đột gì với pháp tướng thứ hai?
- Muốn tu luyện pháp tướng thứ hai, ngươi nhất định phải đại thành pháp tướng thứ nhất cái đó!
Đúng lúc này, một thanh âm sâu kín đột nhiên vang lên, như là tiếng nói vọng từ chín tầng Địa Ngục, lông tóc toàn thân Lục Ly dựng đứng lên, trong mắt chớp động hàn quang, liếc nhìn bốn phía, lại không phát hiện được gì.
Hắn ngấm ngầm đề phòng, miệng quát khẽ nói:
- Ai? Mời hiện thân đi ra gặp mặt!
- Lão phu đã ra rồi, đang ở ngay trước mặt ngươi.
Tiếng nói sâu kín kia lần nữa vang lên, mắt Lục Ly lập tức co rụt lại, bất thần nhìn lên tượng đá trước mặt. Miệng môi hắn thoáng run rẩy, nhìn tượng đá nói:
- Tiền bối, là ngươi ư?
Tượng đá kia đột nhiên chớp chớp mắt, dọa cho Lục Ly không khỏi run lên. Lúc trước hắn đã thăm dò qua tượng đá này mấy lần, chỉ là một pho tượng hết sức bình thường, không có gì đặc thù cả, cũng không thấy có bất kỳ khí tức sinh mệnh nào, lại không ngờ đây là tượng sống.
Tượng đá lần nữa chớp chớp mắt nhìn Lục Ly, tiếng nói tiếp tục vang lên:
- Tiểu tử, không sai. Lần đầu tiên ngưng tụ sồ hình pháp tướng đã rất hoàn mỹ, pháp tướng này của ngươi chỉ cần dụng tâm tế luyện, khả năng rất cao sẽ trở thành pháp tướng Thiên phẩm.
Trong lòng Lục Ly không còn căng thẳng như trước, chẳng qua hắn vẫn ngấm ngầm đề phòng, chắp tay nói:
- Lục Ly bái kiến tiền bối, tiền bối, sao ngươi lại biến thành thế này? Tiền bối cũng là người Thiên Đế Tông?
Tượng đá trầm mặc một lúc lâu, lát sau mới thở dài nói:
- Tính ra, lão phu chính là đệ tử đời thứ ba ngàn chín trăm tám mươi tám của Thiên Đế Tông, còn về vì sao lại biến thành dạng này, kể ra rất dài dòng.
- Đời thứ ba ngàn chín trăm tám mươi tám?
Khóe miệng Lục Ly thoáng co rúm lại, hắn là đệ tử đời thứ hơn chín ngàn sáu trăm, vậy tính là “tượng đá” này là nhân vật từ mấy chục vạn năm trước. Người này đến cùng là người hay quỷ, hay là tàn hồn?
- Đừng đoán!
Tượng đá trầm mặc một lát, tựa hồ xem thấu nội tâm Lục Ly, nói:
- Lão phu đã chết từ mấy chục vạn năm trước, thứ tồn tại lúc này chỉ là tàn hồn. Cũng may có tượng đá này, bằng không tàn hồn của ta đều không giữ được. Lục tiểu tử, đừng sợ, mặc dù năm đó lão phu bị tông môn nhốt đến nổi điên rồi chết đi ở Địa Ngục Giới này, nhưng ta không hận tông môn, là ta làm sai chuyện. Ngươi là hậu bối tông môn, lão phu sẽ không hại ngươi.
- Nổi điên rồi chết?
Lục Ly hơi ngớ, hắn nhớ đến lời đồn khi trước, nói Địa Ngục Giới đã từng nhốt một tên cấp Đế, cuối cùng chết rồi.
Không ngờ việc này là thật, tàn hồn bên trong tượng đá trước mắt chính là chính chủ...
- Không đúng!
Lục Ly nhớ tới một chuyện, chẳng phải tòa cổ miếu này rất an toàn ư? Ở bên trong cổ miếu sẽ hoàn toàn không bị ảnh hưởng, hắn ở lại đây thời gian dài như vậy, căn bản chưa từng khởi phát chút ý niệm cuồng bạo nào. Lão tiền bối này trước khi vào đây đã là cấp Đế, chẳng lẽ hắn lại không tìm tới được cổ miếu?
Đợi Lục Ly nói ra nghi hoặc, tượng đá truyền âm đáp:
- Ha ha, ngươi tưởng tòa cổ miếu này trước kia đã như thế rồi ư? Nếu không nhờ ta tiêu tốn mấy trăm năm bố trí Thần Văn, sợ rằng hiện tại ngươi đã sớm chết.
- Thì ra là thế!
Lục Ly không giấu được kính ngưỡng, hóa ra trước kia cổ miếu không có năng lực này, chỉ nhờ vị tiền bối đây, cổ miếu mới có được khả năng thần kỳ như thế. Lục Ly cung kính cúi đầu với tượng đá, khom lưng nói:
- Cảm tạ ân cứu mạng của lão tổ, lão tổ, đây chính là đại công đức, sau này đệ tử bị giam vào đây đều phải cảm ân ngươi.
- Ha ha! Gọi ta Hộc Tổ đi.
Lão tổ cười cười truyền lời nói:
- Đệ tử bị nhốt vào đây, đồng nghĩa với đã bị tông môn vứt bỏ, dù sống sót, đời này cũng nghĩa lý gì nữa đâu? Đúng rồi... ngươi phạm vào chuyện gì?
- Ta?
Lục Ly lúng túng vuốt vuốt cánh mũi nói:
- Nữ Thánh Tông cử hành Hoa Dương luận đạo, mời thanh niên trong thiên hạ tới luận võ. Tông môn không cho đệ tử tham gia, ta len lén đi, kết quả trở về liền bị giam vào đây.
- Thế đâu tính đại sự gì?
Hộc Tổ hồ nghi, tiếp tục hỏi dò:
- Ngươi chắc mình không gây ra chuyện gì khác?
- À!
Lục Ly cười khổ nói:
- Ta cơ duyên xảo hợp khống chế Nữ Thánh Phong, bức hiếp Thánh Nữ Tông phóng thích hai nữ đệ tử, việc này dẫn lên huyên náo rất lớn...
- Nữ Thánh Phong?
Mặc dù Hộc Tổ đã chết đi mấy chục vạn năm, nhưng Nữ Thánh Phong thì vẫn biết, đó chính là chí bảo của Nữ Thánh Tông.
Tròng mắt hắn khẽ đảo, nghĩ nghĩ rồi nói:
- Có phải ngươi đắc tội người nào trong tông môn không? Theo lý thuyết mà nói, với loại thiên tài như ngươi, dù phạm phải sai lầm cũng không đến nỗi bị nhốt vào đây. Nếu không nhờ đến được cửa cổ miếu, ngươi sớm đã chết từ tám năm trước, khi đó tình hình ngươi vô cùng nguy cấp.
- Cái đó thì ta không biết!
Lục Ly lắc đầu, Hộc Tổ chứng thực hắn đã thực sự ngủ say tám năm, Hộc Tổ nói không sai, nếu không phải tám năm trước hắn kịp thời tiến vào cổ miếu, e rằng sớm đã chết rồi.
Nhuế Đế nói tông môn nhốt hắn vào đây là để bảo hộ hắn, Lục Ly lại không cảm nhận được nửa phần ý tứ bảo hộ.
Hắn thở dài:
- Ta không rõ ràng rốt cục tông môn nghĩ thế nào, cũng không biết lúc nào tông môn mới thả ta ra ngoài, chỉ đành phải khổ tu trong đây.
Hộc Tổ đột nhiên truyền lời nói:
- Lục tiểu tử, ngươi có muốn ra ngoài không?
- Đương nhiên!