Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Một bên khí thế hung hung, liên hợp hơn ba mươi gia tộc, một bên sĩ khí đê mê, mấy gia tộc liên hợp đều có ý bỏ cuộc giữa đường. Trường đại chiến này, người sáng suốt đều có thể nhìn ra kết cục.
Rất nhiều đệ tử trẻ tuổi Doãn gia được dời đi, người già trẻ nhỏ cũng được dời đi không ít, những người còn lại chuẩn bị tử chiến đến cùng, thủ vệ cương vực mà tổ tiên bọn hắn từng dùng máu thịt giành được.
Chẳng qua đại bộ phận con em Doãn gia đều khó tránh khỏi tuyệt vọng, mới đầu bọn hắn còn gửi gắm hi vọng lên thân đám người Chúc Thiên Đại Đế. Nhưng bên kia một mực không thấy có động tĩnh, bọn hắn lại gửi gắm hi vọng ở phía Luân Hồi Đại Đế.
Kết quả! Mãi vẫn không thấy có bất cứ động tĩnh nào!
Không biết là Luân Hồi Đại Đế không nhận được tin tức, hay là Luân Hồi Đại Đế không nghĩ náo đến Nhân tộc nội bộ bất hòa, tóm lại phía Luân Hồi Đại Đế cũng không thấy có bất cứ động tĩnh nào.
Thiên Tàn lão nhân ngược lại đoán được một chút, Luân Hồi Đại Đế hẳn đã nhận được tin tức. Vấn đề là trời cao hoàng đế xa, trừ phi Luân Hồi Đại Đế đích thân tới, bằng không khó mà trấn áp được Thương gia, phái trưởng lão Kỳ gia tới, Thương gia chắc chắn không để vào trong mắt.
Ngoài ra còn một cách khác, đó chính là Luân Hồi Đại Đế chiếu báo thiên hạ, cảnh cáo Thương gia không được làm loạn... vấn đề là, như vậy nội bộ Nhân tộc tất sẽ đại loạn, nhân tâm thật không dễ dàng mới ngưng tụ được có khả năng sẽ tán đi trong phút chốc.
Có lẽ...
Ở thời khắc then chốt nhất, Luân Hồi Đại Đế có thể đích thân tới một chuyến, nhưng không phải bây giờ. Bây giờ chỉ đang là ma sát nhỏ, còn chưa náo ra đại sự, thân là thống soái mặt bắc, Luân Hồi Đại Đế há có thể dễ dàng xuất động?
Đoạn Kiếm Sơn!
Trên đỉnh ngọn núi cao nhất, từng đội từng đội võ giả chuẩn bị xuất phát, liếc nhìn chí ít phải có hơn hai vạn người. Tất cả những người này đều khoác chiến giáp sáng ngời, tay cầm thần binh lợi khí, đứng ngay ngắn trật tự trên quảng trường, trên mặt toàn là sát ý lạnh lùng, quyết tâm tử chiến đến cùng.
Vừa mới nhận được tin tức, Thương gia điều tập mười vạn quân đội và vô số cường giả, chuẩn bị tấn công một chủ thành ở Đoạn Hà Lĩnh do Doãn gia khống chế.
Chủ thành bên kia là do gia tộc chi thứ Doãn gia khống chế, trong thành có năm trăm vạn tộc nhân và con dân chi thứ Doãn gia, người toàn thành đã dời đi hơn phân nửa, còn thừa lại gần trăm vạn người chuẩn bị cùng tồn vong với thành trì.
Bên này tộc trưởng Doãn gia tiến hành tổng động viên, điều động hai vạn cường giả và quân sĩ Doãn gia, chuẩn bị tới Đoạn Hà Lĩnh quyết một trận tử chiến với Thương gia, lúc này đại quân chính đang tập hợp chuẩn bị xuất phát.
Sa sa sa!
Trong đại điện, một đội cường giả đi ra, nhân số chừng hơn năm mươi người, mặt trước nhất chính là Doãn Phủ Thuận, trưởng lão Chiến Đường Doãn gia, ngoài ra còn có đám người đệ nhất công tử Doãn gia đệ Doãn Thiên Phạm Doãn Thịnh Duệ. Khiến vô số người kinh ngạc chính là, có một nữ tử che mặt đi cùng, bên cạnh còn có Doãn Nhược Lan đi theo.
Vô số người vừa nhìn thấy nữ tử che mặt kia, ánh mắt lập tức nóng rực, thái độ sùng kính vạn phần. Bọn hắn ẩn ẩn đoán được đây là minh châu Doãn gia Doãn Thanh Ti tiểu thư, nghe nói là con gái Tử Đế, tiên tổ cường đại nhất của Doãn gia bọn hắn.
Trừ Doãn Thanh Ti và Doãn Phủ Thuận cảnh giới Lục Kiếp ra thì còn có hai mươi sáu trưởng lão cường đại khác, đều là cường giả Lục Kiếp, có ba người trong đó còn là nhân vật cấp lão tổ ẩn cư nhiều năm.
Doãn Phủ Thuận đi đến trước mặt hai vạn người, giơ cao cánh tay nói:
- Thương gia liên hợp mười mấy gia tộc, triệu tập mười vạn đại quân chuẩn bị tấn công Đoạn Hà Thành, muốn giết sạch tộc nhân và con dân chúng ta ở đó, chúng ta nên làm thế nào?
- Giết, giết, giết!
Hai vạn người khua múa binh khí trong tay, trăm miệng một lời rống to, tiếng kêu chấn thiên động địa, vang vọng tầng mây, bầu không khí túc sát xông tận trời cao, bao phủ cả ngọn núi.
Doãn Phủ Thuận lần nữa quát khẽ:
- Doãn gia chúng ta đã cắm rễ trên phiến đại địa này mấy chục vạn năm, mỗi một mảnh thổ địa, mỗi một tấc cương vực nơi đây đều là tiên tổ chúng ta dùng máu tươi và xác thịt đánh xuống. Giờ có người muốn đuổi chúng ta ra khỏi phiến thổ địa này, muốn chém tận giết tuyệt tộc nhân chúng ta, chúng ta nên làm thế nào?
- Lấy máu trả máu, lấy răng trả răng, tử chiến đến cùng!
Hai vạn người lần nữa rống giận, tròng mắt ai nấy đều đỏ ngầu, lúc này tất cả mọi người đều không nghĩ đến chuyện khác nữa, trong đầu chỉ có một ý niệm, đó chính là huyết chiến đến cùng với địch nhân, lấy máu tươi và thân thể mình đi bảo vệ tôn nghiêm Doãn gia, thủ hộ lãnh thổ Doãn gia.
- Xuất phát!
Doãn Phủ Thuận vung tay lên, một ít trưởng lão lấy ra từng chiếc từng chiếc chiến thuyền, bọn Doãn Phủ Thuận tức tốc bay lên. Hai vạn người theo thứ tự lần lượt đi lên chiến thuyền, tiếp đó trên trăm chiếc chiến thuyền trùng trùng điệp điệp phá không mà đi, biến mất ở chân trời phía xa.
Thần niệm vô số người khóa chặt nữ tử che mặt trên chiến thuyền đi đầu, sĩ khí theo đó mạnh lên mấy phần.
Năm đó Tử Đế bằng vào sức một mình đẩy Doãn gia lên tới đỉnh phong, giờ bọn hắn lại đi theo con gái Tử Đế cùng chinh chiến sa trường, ai nấy đều cảm thấy muôn chết không từ.
...
Lần này Doãn gia để đám người Doãn Thanh Ti Doãn Thiên Phạm Doãn Nhược Lan xuất chiến, chính điều đó đã phần nào biểu lộ quyết tâm của bọn hắn. Đệ tử thế hệ tuổi trẻ tinh anh nhất đều xuất chiến, đại biểu Doãn gia cầm chính hi vọng tương lai ra đánh cược, cho thấy quyết tâm tử chiến không có đường lui của Doãn gia, hoặc là thắng, hoặc là Doãn gia diệt vong.
Hai vạn võ giả, đại bộ phận đều là Tứ Kiếp, Ngũ Kiếp cũng không ít. Đây là lực lượng trung kiên nhất của Doãn gia, mặc dù rất nhiều người không phải họ Doãn, nhưng nhiều năm như vậy nương nhờ Doãn gia mà tồn tại, sớm đã thành một thể với Doãn gia, có vinh cùng vinh, có nhục cùng nhục.