Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Doãn Thanh Ti vung tay lên, toàn bộ quân sĩ bên này tức tốc được điều động, truy sát theo, chẳng qua Doãn Thanh Ti hạ lệnh chỉ truy sát trăm vạn dặm sau đó lập tức lui về.
Oanh!
Lục Ly lần nữa đánh chết một tên Lục Kiếp hậu kỳ Thương gia rồi cũng bay trở về. Không phải hắn không muốn đánh chó rớt nước, nhưng Thần Long Biến không thể duy trì quá lâu, chiến cuộc đã ổn định, món nợ này có thể từ từ tính sau.
Hưu!
Doãn Thanh Ti bay tới, đi đến bên người Lục Ly, có chút cấp bách chỉ về hướng đông nói:
- Lục Ly, phía Đoạn Hà Thành còn có mấy chục vạn đại quân Thương gia, chúng ta còn có không ít quân sĩ và con dân không phá vây ra được.
- Ừm, ta qua đó trước, các ngươi hưu chỉnh rồi tới sau.
Lục Ly thấy được vẻ khẩn cầu trong mắt Doãn Thanh Ti, hai cánh sau lưng lóe lên, cả người như lợi kiếm phóng vút đi.
Còn về Lục Linh ở đây, hắn không việc gì phải lo lắng, một là chiến lực Lục Linh không yếu, ngoài ra Lục Linh là người Nghịch Long Tộc, là hậu bối được Nghịch Long Tường yêu thích nhất, có cho người Thương gia một trăm lá gan cũng không dám động đến nàng.
Bên này cách Đoạn Hà Thành không xa, tốc độ Lục Ly cực nhanh, chỉ mất mấy chục giây liền đã bay tới.
Bên này còn đang khổ chiến, quân sĩ võ giả Thương gia vây quanh thành mấy vòng, có hơn hai mươi vạn quân sĩ kẹt lại, thành nội còn có mấy chục vạn bình dân, những người này không dám loạn động, chỉ biết trốn ở trong nhà run rẩy sợ hãi.
- A!
Khí huyết cường đại như thái dương của Lục Ly kinh động vô số người, rất nhiều ánh mắt quét tới, mới đầu còn tưởng rằng hung thú hay là long nhân xuất hiện.
Quá nhiều người, phô thiên cái địa, nếu dựa vào thủ đoạn bình thường, e là phải giết mấy ngày mấy đêm mới hết. Lục Ly chọn cách đơn giản nhất, hắn lấy ra Hào Giác, tung mình vọt thẳng vào trong đại quân Thương gia.
Ô ô ô!
Tiếng kèn trầm thấp vang lên, người quanh bốn phía ùn ùn kéo tới tấn công Lục Ly đều ôm đầu quay cuồng. Hiện tại công kích linh hồn của Lục Ly đã mạnh hơn trước rất nhiều, một khi dùng tới Hào Giác, đoán chừng Lĩnh Chủ bình thường không có Yêu Hồn cường đại thủ hộ thì cũng khó mà gánh được.
Từng phiến từng phiến người không ngừng quay cuồng, sau đó ầm ầm rơi rụng xuống đất. Mặc dù Lục Ly tận lực tránh đi đám người phía Doãn gia, nhưng ảnh hưởng từ Hào Giác thực sự quá lớn, vẫn có không ít người Doãn gia trúng chiêu.
Hưu!
Lục Ly một bên bay đi, một bên thổi kèn, phàm là nơi hắn đi qua, toàn bộ người xung quanh nơi đó đều lăn lộn rơi rụng. Vô số người vừa ôm đầu thống khổ kêu hô, vừa sợ hãi nhìn Lục Ly, cảm giác như thấy được Ma Vương khủng bố nhất trên thế giới này.
Chỉ sau một nén hương, đã có hơn phân nửa trong mấy chục vạn đại quân Thương gia ngã rạp trên đất, phân nửa còn lại bắt đầu chạy tán loạn, bọn hắn vừa bay đi vừa sợ hãi nhìn Lục Ly, cả người không ngừng run rẩy.
Rất nhiều người không khỏi kinh nghi, từ lúc nào mà hung thú cũng có thể vận dụng bảo vật pháp khí, còn thông hiểu công kích linh hồn lợi hại đến vậy?
…
Đợi khi đám người Doãn Thanh Ti thu gom quân đội đi tới, Lục Ly đã gần như giải quyết xong bên này, bọn Doãn Thanh Ti đến, nhìn thấy vô số quân sĩ lăn lộn trên đất, miệng không ngừng kêu thảm, ai nấy đều sửng sốt. Vốn bên này đã chết không ít người, cộng thêm nhiều người như vậy lăn lộn trên đất, nhìn qua cảm giác không khác gì Địa ngục.
- Giết!
Doãn Phủ Thuận phẫn nộ gầm lên một tiếng, cơ hội tốt như vậy hắn há có thể lỡ qua? Lập tức dẫn theo đại quân bao phủ tới, rất nhanh lại là thi thể khắp đất. Lục Ly nhìn mấy lần, có chút không đành lòng truyền âm nói:
- Doãn trưởng lão, trời cao có đức hiếu sinh, lúc này Nhân tộc còn chưa vượt qua hạo kiếp, đồ sát tù binh hẳn không tốt cho lắm? Chi bằng bắt lại toàn bộ bọn hắn, để Doãn gia chuộc đi về, hoặc là kéo những người kia đi lên chiến trường, để bọn hắn chém giết với quân sĩ Ma Uyên.
Doãn Phủ Thuận nhướng mày, hắn có thể trở thành đường chủ Chiến Đường, hoàn toàn là nhờ bò ra từ trong núi thây biển máu, tính cách một mực luôn rất tâm ngoan thủ lạt, thiết huyết vô tình. Đối với hắn mà nói, đây chính là cơ hội vô cùng tốt để đánh giết toàn bộ người Thương gia, sau đợt này, Thương gia tất đại thương nguyên khí, giờ còn lưu tù binh làm gì nữa?
Chẳng qua Lục Ly không phải người bình thường, lần này nếu không nhờ Lục Ly, bọn hắn đều đi đứt, Doãn gia cũng tiêu đời. Đồng thời sau này Doãn gia đều phải dựa vào Lục Ly, bởi thế hắn không thể xem nhẹ ý kiến Lục Ly được.
Thế là bèn nghĩ nghĩ rồi truyền âm nói:
- Lục trưởng lão, lần này Thương gia vô sự khơi mào tranh chấp, Doãn gia chúng ta tổn thất thảm trọng. Nếu không đánh trọng thương Thương gia, chúng ta biết làm sao đối mặt với tộc nhân chết đi? Đương nhiên, nếu Lục trưởng lão nhất định phải muốn chúng ta dừng tay, ta tự nhiên nghe theo Lục trưởng lão.
Lục Ly quệt quệt môi, Doãn Phủ Thuận đây là đang câu giờ, mỗi qua một giây, phía Thương gia lại có hàng ngàn hàng vạn người bị đồ sát. Hắn cũng biết trong lòng võ giả Doãn gia chất đầy hận thù, muốn bọn hắn dừng tay ngay bên giờ, trong lòng chắc chắn sẽ không thoải mái.
Bởi thế hắn thoáng trầm ngâm một lúc, qua mãi mười mấy giây, đợi phía Thương gia đã bị tàn sát mười mấy vạn người, lúc này mới nói:
- Được rồi, bắt những người còn lại, quay đầu chờ xử trí, thế nào? Dù sao cũng sẽ không vô duyên vô cớ thả bọn hắn đi.
- Được!
Doãn Phủ Thuận thấy đã giết không ít người Thương gia, phẫn uất trong lòng đã được phát tiết, bèn vung tay lên, quát khẽ nói:
- Lục trưởng lão có lệnh, không được tiếp tục đồ sát tù binh, bắt chúng lại.
Doãn Phủ Thuận vốn là thống soái toàn quân, lời của hắn không ai dám không nghe, cộng thêm hắn nói đây là lệnh từ Lục Ly, những quân sĩ kia sao dám trái lời? Lúc này, ở trong lòng bọn họ, Lục Ly chính là nhân vật sánh ngang với Thần.
Doãn Thanh Ti bay tới, thần sắc lo lắng nói:
- Lục Ly, phía Đoạn Kiếm Sơn nhiều khả năng cũng xảy ra chuyện, Thương Tùy nói có cường giả và đại quân đang tấn công Đoạn Kiếm Sơn, ngươi xem...