Bất Diệt Long Đế ( Bản Dịch Full)

Chương 3889 - Chương 3876: Lão Đại Ca

Bất Diệt Long Đế Chương 3876: Lão đại ca

Nhóm dịch: Tiên Huyễn

Phụ trách: Vô Tà Team

Lục Ly còn có một ý tưởng nữa, đó chính là đi Thiên Đế Tông cầu viện, Thiên Đế Tông có mấy vị Thánh Hoàng cường đại. Nếu có thể mời mấy vị Thánh Hoàng kia tới, có lẽ Tam trọng thiên sẽ được cứu.

Nhưng hắn có thể mời được ư? Ai có thể đảm bảo mời đến rôi, Thiên Đế Tông sẽ không chiếm đoạt Tam trọng thiên? Rốt cuộc mặc dù cùng thuộc Nhân tộc, lại không đồng nguyên đồng tông. Hơn nữa đi xa như vậy lâu như vậy, vạn nhất hắn đi rồi không về thì sao?

Ừm!

Lục Ly còn nghĩ qua con đường thứ ba, đó chính là về lại Nhị trọng thiên tìm Đại Ma Vương. Lúc này hắn sắp đột phá cấp Đế, nhưng vẫn cảm thấy Đại Ma Vương sâu không lường được, nếu Đại Ma Vương đích thật là Thánh Hoàng như Lục Linh nói, vậy Tam trọng thiên liền có thể được cứu.

Song ý nghĩ này chỉ vừa lóe qua trong đầu Lục Ly, sau đó hắn liền phủ định. Đây chỉ là suy đoán của riêng bọn hắn mà thôi chứ không hề có chút căn cứ nào. Một tên Thánh Hoàng làm sao có thể ẩn cư ở tiểu giới diện như Nhị trọng thiên? Còn thường xuyên bị người đánh vào Thiên Ma đảo, thường xuyên bị người khiêu hấn?

Thêm nữa, đám thuộc hạ Phủ Ma Đao Ma dưới tay nàng chiến lực quá thấp, Thánh Hoàng tuỳ tiện chỉ điểm một cái, bọn Phủ Ma Đao Ma muốn đột phá Ngũ Kiếp đâu phải việc khó?

Đại Ma Vương từng để hắn đi làm giao dịch với Nghịch Long Tộc, Nghịch Long Tộc cũng biết Đại Ma Vương, bởi thế khả năng Đại Ma Vương là Thánh Hoàng rất thấp, nhiều nhất hẳn cũng chỉ là Chuẩn Đế.

Chỉ có thể dựa vào chính mình!

Lục Ly càng nghĩ càng cảm thấy, giờ chỉ có thể dựa vào chính mình, chỉ có chính mình không ngừng mạnh lên mới có thể sống sót, mới có thể bảo toàn bốn đại gia tộc.

Sau khi chiếm lĩnh Bắc Nguyên đại lục, quả nhiên Ma Uyên bình tĩnh một đoạn thời gian rất dài, chiến khu Nam Bắc cũng đều yên tĩnh. Hiện tại phía Nhân tộc căn bản không dám phản công, chỉ có thể thủ vững phòng tuyến, chờ đợi Ma Uyên tiến công.

Thời gian chớp mắt đã đi qua hai năm, hai năm này người Tam trọng thiên đều sống trong lo lắng hãi hùng, sợ đại quân Ma Uyên lần nữa phát động tiến công trên quy mô lớn.

Hai năm qua không xảy ra đại sự gì đáng kể, chuyện lớn duy nhất chính là Phi Hỏa đại lục có một người đột phá cấp Đế, còn là người quen cũ của Lục Ly, lão tổ tông Hoắc gia, Thiên Gia Tử.

Đoạn thời gian trước Thiên Gia Tử một mực bế quan, hai tháng trước mới xuất quan, lại bất ngờ ngưng tụ Đế thân, thành tựu cấp Đế. Hơn nữa Thiên Gia Tử còn tinh thông linh hồn công kích, vừa đột phá cấp Đế, chiến lực đã không thể khinh thường.

Vốn đời này Thiên Gia Tử không có hi vọng đột phá, song chắc nhờ ngây ngốc trong Băng Ma Quật mấy chục vạn năm, khiến hắn nhân họa đắc phúc, sau khi ra ngoài không được bao lâu liền đột phá.

Đối với chuyện này Lục Ly không hề hay biết, người Lục gia cũng không biết quan hệ giữa hắn và Thiên Gia Tử quan hệ, chỉ có Lục Linh theo lễ phái người đại biểu Lục gia tiến đến chúc mừng.

Sau khi đột phá cấp Đế, Thiên Gia Tử không đi gia nhập chiến khu Bắc bộ, mà ngồi Không Gian Chi Môn một đường truyền tống tới Lẫm Huân Thành.

Rất nhiều người tưởng rằng hắn muốn gia nhập chiến khu Nam bộ, nhưng hắn bái kiến Chúc Thiên Đại Đế xong liền quay người rời đi, một đường truyền tống tới Đoạn Kiếm Sơn, tiếp đó đi tới Thần Khải Thành.

Một tên Đại Đế mới tấn cấp đột nhiên muốn tới Thần Khải Thành, người Lục gia lại đều không biết quan hệ giữa Thiên Gia Tử và Lục Ly, ai nấy không khỏi luống cuống, tưởng rằng Đại Đế này muốn tìm Lục gia gây sự.

Lục Linh lại rất có phong phạm đại gia, dẫn theo một đám người đi ra nghênh đón Thiên Gia Tử, Thiên Gia Tử chắp tay sau lưng đứng ở ngoài đại viện Lục gia, đám người Lục Linh hành lễ, hắn không có bất kỳ phản ứng gì, ngược lại cứ nhìn chằm chằm một tòa thành bảo bên trong, quát khẽ nói:

- Tiểu Lục tử, có phải ngươi đột phá cấp Đế rồi, đến cả lão gia hỏa này đều không nhận?

Tiếng kêu của Thiên Gia Tử rất lớn, chấn động khiến màng nhĩ vô số người xung quanh đau nhói, bọn Lục Nhân Hoàng ngơ ngác chẳng hiểu gì, Lục Linh lại như có điều suy nghĩ.

Lát sau, bên trong thành bảo kia lấp lánh quang mang, một đạo bóng người phóng vút lên, theo sau là tiếng cười to vang lên:

- Ha ha ha, Thiên Gia Tử đại ca, sao ngươi lại đến Thần Khải Thành? Lão đại ca, ngươi đột phá cấp Đế?

- Lão đại ca?

Bọn Lục Nhân Hoàng hơi ngớ, sau đó lập tức đại hỉ, thì ra Thiên Gia Tử và Lục Ly là lão bằng hữu?

Lục Ly cấp tốc bay tới, hạ xuống trước mặt Thiên Gia Tử, thần sắc vui mừng nói:

- Lão đại ca, chúc mừng chúc mừng, ngươi tu luyện nhiều năm, rốt cục cũng tu thành chính quả.

- Tên ranh con nhà ngươi!

Thiên Gia Tử không chút khách khí nói:

- Ta đột phá cấp Đế, vô số người đến chúc mừng, ngươi thì hay rồi, phái người đưa chút lễ vật là xong? Nhiều năm vậy rồi cũng không gặp ngươi tới Đại Phật Sơn đi dạo? Ta còn tưởng ngươi không nhận lão đại ca này chứ?

- Ta không biết!

Lục Ly ngơ ngác chớp chớp mắt, liếc sang nhìn Lục Linh, trong lòng lập tức hiểu ra, vỗ trán nói:

- Là lỗi của ta, đoạn thời gian trước một mực bế quan. Các nàng không biết quan hệ giữa chúng ta, bất kể thế nào đây cũng là lỗi của ta. Mời vào, mời vào, muốn trách muốn phạt thế nào ta đều nhận.

- Ha ha ha ha!

Thiên Gia Tử cười lớn cùng theo Lục Ly đi vào, người Lục gia vội vàng đi bố trí yến hội, còn mời Kỳ Vọng Sơn và tộc trưởng Tượng gia đến để cùng tiếp khách. Thiên Gia Tử đột phá cấp Đế, tâm tình rất tốt, lại không có kiêu ngạo của cấp Đế, cả đám uống đến quên cả trời đất.

Ăn uống no say, bọn Kỳ Vọng Sơn cáo lui, Lục Ly và Thiên Gia Tử tiến vào trong một gian thiền điện, Thiên Gia Tử liếc nhìn Lục Ly vài lần rồi nói:

- Sao còn chưa ngưng tụ Đế thân, ta còn tưởng ngươi đã sớm đột phá cấp Đế.

- Không vội, trước đánh ổn căn cơ cái đã!

Lục Ly giải thích nói:

- Gần đây ta đang tu luyện linh hồn bí thuật, bởi thế không có thời gian đi Độ Kiếp, hiện tại cũng chưa nắm chắc. Đúng rồi...

Bình Luận (0)
Comment