Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Lúc này, Lục Ly triệt tiêu công kích linh hồn, nhưng khí tức Nguyên lực vẫn khiến Bành Hồ lão ma sống lưng lạnh toát, hắn biết chỉ cần tay Lục Ly khẽ dùng lực, cổ và đầu hắn sẽ chia lìa đôi ngả.
- Đế... cấp Đế...
Bành Hồ lão ma kinh hãi phun ra mấy chữ, lúc này hắn đã hoàn toàn không nhấc nửa điểm chiến ý, đối mặt cấp Đế, dù hắn có giãy dụa thế nào, sau cùng đều là một chữ, “chết”.
Mấy ngàn năm qua Bành Hồ lão ma một mực bế quan, hắn căn bản không hiểu rõ thế cục bên ngoài, thậm chí ngay đến chuyện Ma Uyên xâm lấn đều không biết. Bởi thế hắn không rõ ràng lựa chọn thứ nhất và lựa chọn thứ hai đến cùng khác nhau ở điểm nào, nhưng hắn rõ ràng không thể lựa chọn cái thứ ba, thế là sau một hồi trầm ngâm bèn nói:
- Ta chọn cái thứ hai, đi theo đại nhân ngài vạn năm.
Đối với Bành Hồ lão ma mà nói, nô dịch vạn năm không tính đại sự gì, quan trọng là cùng theo một cấp Đế, vậy thì có gì mất mặt? Cừu gia hắn nhiều lắm, nhưng đi theo cấp Đế rồi thì còn sợ gì cừu gia?
Chẳng qua Bành Hồ lão ma có yêu cầu, không thể trở thành hồn nô, nhất định phải giữ được thân phận tự do. Điều này với Lục Ly ngược lại không quá quan trọng, có thể để lão ma này một mực đi theo mình, chỉ cần ở ngay dưới mí mắt hắn, lão ma liền lật thân không nổi, công kích linh hồn của hắn có thể kích sát đối phương trong chớp mắt.
Lão ma một thân một mình, không có gì để thu thập cả, bay xuống động phủ một chuyến, mở ra Thần Văn phong ấn động phủ, sau đó liền đi theo Lục Ly.
Lục Ly lấy ra Thần Hành Chu, Kỳ Vọng Sơn điều khiển Thần Hành Chu tiếp tục đi tới, hắn không sợ Bành Hồ lão ma giở trò, hắn có Đế binh chiến giáp, lão ma này dù đánh lén cũng không cách nào một chiêu miểu sát. Cộng thêm có Lục Ly ở đây, hắn rất yên tâm.
- Xin hỏi, chủ nhân là cấp Đế?
Lão ma ngồi xếp bằng trong góc, nhìn chằm chằm Lục Ly hồi lâu, rốt cục nhịn không được hỏi.
Khí tức Lục Ly quá trẻ, hơn nữa lại không có Đế uy, bởi thế lão ma mới có chút hoài nghi.
- Không phải!
Lục Ly khẽ cười một tiếng, hỏi ngược lại:
- Làm sao, không phải cấp Đế liền không thể làm chủ nhân ngươi? Ngươi tính phản bội? Hay là chúng ta đi ra tiếp tục làm một trận?
- Chủ nhân nói đùa, không phải cấp Đế thì làm sao có được Nguyên lực?
Bành Hồ lão ma rõ ràng không tin tưởng.
- Đó là giả Nguyên lực!
Lục Ly trêu chọc Bành Hồ lão ma, cười tủm tỉm hỏi:
- Ta không phải cấp Đế, ngươi rất không phục?
Bành Hồ lão ma biến sắc, trầm mặc chốc lát rồi ủ rũ nói:
- Được rồi, công kích linh hồn của chủ nhân rất mạnh, dù không phải cấp Đế, lão tử... ta cũng chịu phục!
Ông!
Trong tay Lục Ly sáng lên Nguyên lực, quét mắt nhìn Bành Hồ lão ma một cái, nói:
- Không phải cấp Đế, nhưng ta lại có được Nguyên lực, nếu ta muốn đùa chết ngươi thì có rất nhiều cách, trừ công kích linh hồn ra, ta còn có ba loại thủ đoạn có thể giết chết ngươi. Bởi thế tốt nhất ngươi nên thành thật, một khi có hai lòng, ta sẽ giết ngươi trong chớp mắt, tuyệt đối không cho bất cứ cơ hội nào.
Lúc nói chuyện, sát khí trong mắt Lục Ly rất nặng, đây không phải cố ý giả vờ, lão ma cũng là người đi ra từ trong núi thây biển máu, rất rõ ràng sát khí nồng đậm như thế đại biểu cho cái gì, Lục Ly hiển nhiên cũng là người trên tay nhuộm đầy máu tươi.
- Không dám, không dám!
Lão ma sợ, hắn thoáng ngừng một lát mới tiếp tục hỏi:
- Xin hỏi danh hào chủ nhân? Ngài xuất thân từ đại gia tộc nào?
- Lục Ly!
Lục Ly cười tủm tỉm nói:
- Khiến ngươi thất vọng rồi, trước đây không lâu Lục gia chúng ta mới từ Nhị trọng thiên đi đến Tam trọng thiên, ta là cường giả mạnh nhất trong tộc, còn lại đều là Tam Kiếp Tứ Kiếp.
- Cái này...
Nét mặt Bành Hồ lão ma chất đầy vẻ kinh ngạc, Lục Ly bằng chừng ấy tuổi đã có thể tu luyện tới cảnh giới này, theo hắn thấy tuyệt đối phải xuất thân từ siêu cấp gia tộc, trong tộc chắc chắn có cấp Đế cường đại.
- Bành Hồ lão ma!
Kỳ Vọng Sơn nói tiếp:
- Xem ra ngươi bế quan quá lâu, tình hình bên ngoài thế nào đều không biết, Lục Ly chính là thiên tài số một trong vạn năm qua. Quay đầu có cơ hội ngươi chịu khó đi tìm hiểu kỹ chút liền biết.
Lục Ly không tiếp tục để ý Bành Hồ lão ma nữa mà nhắm mắt ngồi xếp bằng, lão ma cũng không tiện hỏi nhiều, thành thành thật thật ngồi xếp bằng trong góc tu luyện. Hắn đã quyết định, tốt nhất nên thành thật đi theo Lục Ly vạn năm, bằng không e rằng khó mà giữ được mạng nhỏ này. Mấy năm nay hắn tu luyện sa vào bình cảnh, một mực kẹt ở bước sau cùng, đi theo một tên “cấp Đế”, không chừng sẽ có cơ hội đẩy ra cánh cửa kia.
Thần Hành Chu lần nữa phi hành bảy tám ngày, rốt cục đến được Thánh Không Đảo, hòn đảo này tương đối lớn, phương viên tận mấy vạn dặm, Thần Hành Chu dừng sát bên đảo, một đạo bóng người lập tức bay lên.
- Tham kiến tộc trưởng, tham kiến Lục đại nhân, tham kiến đại nhân!
Người này là trinh sát Kỳ gia, một mực cắm chốt ở đây chờ đợi bọn Kỳ Vọng Sơn đi đến. Kỳ Vọng Sơn khẽ gật đầu hỏi:
- Tình hình trên đảo thế nào?
- Không biết, thuộc hạ không dám tiến vào!
Trinh sát thành thật nói:
- Thuộc hạ vừa bước chân lên đảo liền có thể cảm giác được nguy cơ trí mạng, đảo này bị khí lưu màu đỏ máu bao phủ, trong khí lưu có độc!
Trinh sát trình bày qua một lượt những gì mà hắn dò la được, về cơ bản không có nhiều ý nghĩa, thần niệm Lục Ly và Kỳ Vọng Sơn quét tới, phát hiện trọn cả hòn đảo đều bị khí lưu màu đỏ máu bao phủ, thần niệm không thăm dò vào được bên trong.
Lục Ly thúc giục đại đạo chi ngấn cảm ứng, lần này có thể cảm ứng được một ít tình huống, lát sau, ánh mắt Lục Ly chớp qua một tia tinh mang, thì thào nói:
- Đảo này quả nhiên tà môn, dưới đảo có một loại thực vật, có rất nhiều sợi rễ, những khí thể màu đỏ kia chính là do đám rễ này thả ra, đi thôi, đi vào xem xem.
Lục Ly dẫn đầu bay ra Thần Hành Chu, Bành Hồ lão ma lập tức đuổi theo, Kỳ Vọng Sơn cũng bay ra. Lục Ly nghĩ nghĩ, sau đó chắp tay hành lễ, quát khẽ nói:
- Tại hạ Lục Ly, dẫn theo tộc trưởng Kỳ gia đến đây bái sơn!