Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Còn một nguyên nhân nữa chính là đang ở trong thành, xung quanh toàn là cấp Đế bên mình, thế nên hắn mới không dám phóng thích sát chiêu cường đại. Bằng không Lục Ly há có thể dễ dàng đắc thủ vậy được? Chẳng qua bất kể thế nào, đắc thủ là đắc thủ, bọn quân sĩ phía ngoài cũng sẽ không quản nhiều như vậy, sẽ chỉ cho rằng Lục Ly thắng Dư Đế.
Lục Ly không tiến vào trong thành bảo mà lạnh lùng nhìn sang Dư Đế nói:
- Giờ ta đã có thể mang đi Tường Đế được chưa?
Đám cấp Đế kia ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, không ai lên tiếng, ánh mắt Dương Đế khẽ lấp lánh, cuối cùng tất cả mọi người đều nhìn sang Nhai Đế...
Nét mặt Dư Đế chất đầy phẫn nộ, nuốt đan dược chữa thương cầm máu, định lần nữa động thủ, Nhai Đế lại vung tay lên nói:
- Lục Ly, ngươi mắt không quân kỷ luật, không nhìn sư trưởng, còn dám công nhiên đả thương người trong đại bản doanh. Nếu không cho ngươi một bài học, vậy chiến khu Bắc bộ ta còn gì là quân quy quân kỷ? Cho dù người trong thiên hạ có mắng ta nhục ta, bản đế cũng không để ý, Dương Đế, Bộ Đế, Cổ Đế, ba người các ngươi ra tay bắt lại Lục Ly, đánh vào thiên lao.
Vô số quân sĩ ngoài thành biến sắc, ba tên Đại Đế vây công, Lục Ly chắc chắn không địch lại, nếu Lục Ly quật cường chống cự, rất có thể sẽ bị đánh giết.
Vị này chính là thần tượng trong lòng vô số người, là anh hùng của Nhân tộc, là Đế Tinh đang từ từ thăng lên, nếu cứ vậy vẫn lạc ở đây, há chẳng phải sẽ là tổn thất to lớn cho Nhân tộc.
Ánh mắt Dương Đế lộ ra sát ý, Lục Ly ắt sẽ phản kháng, đến lúc đó liền có cơ hội đánh giết, tránh nhiệm còn là Nhai Đế gánh, không liên quan gì đến hắn, dù sao hắn cũng chỉ phụng mệnh hành sự.
Ba tên Đại Đế chậm rãi áp sát Lục Ly, Cổ Đế đội mũ rộng vành, toàn thân cuộn lên khí tức âm hàn, ánh mắt chất đầy vẻ âm độc nhìn chằm chằm Lục Ly, cảm giác hệt như một con rắn cực độc, hắn lạnh lùng nói:
- Nhãi ranh, bó tay đợi trói đi, nếu không đừng trách chúng ta vô tình.
Cổ Đế trước nay luôn nổi tiếng với sự âm tàn, hắn biết Nhai Đế sai mình ra tay, chính là muốn làm chết Lục Ly ý tứ. Tính cách hắn cũng tương đối bạo ngược, Lục Ly cuồng vọng như thế, đổi lại bình thường hắn sớm đã giết rồi. Giờ Nhai Đế để hắn ra tay, trên người hắn lập tức tuôn trào sát cơ, điều này chứng tỏ, nhất thời không cẩn thận hắn liền có khả năng thật giết chết Lục Ly.
Bó tay đợi trói?
Lục Ly cười lạnh trong lòng, bị bọn Nhai Đế bắt lại, hắn còn giữ được mạng sống ư? Chỉ là lúc này hắn không khỏi cảm thấy có chút vướng tay, giờ ba người khóa chặt hắn, hắn làm sao Phi Độ Hư Không được?
Lui?
Một khi hắn rút đi, Nghịch Long Tường phải làm thế nào? Đoán chừng bọn Nhai Đế sẽ lập tức động thủ giết chết Nghịch Long Tường mất. Nhưng không lui, hắn một thân một mình há có thể là đối thủ của ba tên cấp Đế, một trong số đó còn là Dương Đế, nói không chừng hôm nay liền phải bỏ mạng ở đây. Lục Ly phát hiện tình thế tiến thoái lưỡng nan, tựa hồ sa vào tử địa.
- Động thủ!
Dương Đế quát khẽ một tiếng, ba tên cấp Đế như cuồng phong lao đến Lục Ly, Lục Ly hết cách, đành phải phóng thích pháp tướng và công kích linh hồn, chuẩn bị tử chiến một phen.
- Vô Lượng Thiên Tôn, ba lão gia hỏa lại đi bắt nạt một đứa nhóc con, các ngươi có xấu hổ hay không?
Đúng lúc này, có tiếng quát như có như không từ trên chín tầng trời vọng xuống, tiếp đó một chiếc phất trần từ cao không gào thét lao xuống. Tơ trắng trên phất trần hệt như từng con Bạch Long, điên cuồng đâm tới bọn Dương Đế.
…
- Hả?
Khoảnh khắc đó, tất cả cấp Đế đều có cảm giác như gặp đại địch, bởi vì một luồng thần uy mênh mông từ cao không trấn áp xuống, chớp mắt khiến ai nấy đều hít thở không thông, thậm chí đến cả di động đều khó khăn.
Phanh phanh phanh!
Lúc này ba người Dương Đế đều không động đậy được, tơ bạc kia đánh trúng ba người, mặc dù ba người đều có chiến giáp Đế binh, nhưng chỉ chớp mắt ai nấy đều cảm thấy bị trọng kích. Cả ba lún vào lòng đất, miệng cuồng phún máu tươi, thoáng chốc liền đã trọng thương.
Ông!
Giữa trời, một bóng người đột nhiên chớp hiện, phất trần bay lên, đạo nhân ảnh bắt lấy phất trần, sau đó hạ xuống, đứng sát bên người Lục Ly.
Trên thân hắn không có bất kỳ khí tức nào, lưng khom còng, trên mặt toàn là vết đồi mồi, râu tóc và lông mày đều rất dài, khoác một thân đạo bào cũ kỹ, nhìn chỉ như một lão đạo sĩ bình thường.
Hoa!
Trong thành ngoài thành lập tức sôi trào, một đạo nhân thần bí xuất hiện, chỉ bằng một chiêu liền đánh bại ba tên cấp Đế, Dương Đế và Cổ Đế còn là cấp Đế rất cường đại. Như vậy tính ra, chiến lực người này tối thiểu cũng phải sánh ngang Luân Hồi Đại Đế.
Giờ đang là lúc sĩ khí đại quân Nhân tộc rơi thấp, mặc dù chiến khu Bắc bộ có không ít cấp Đế, nhưng chúng nhân đều cảm thấy quần long vô chủ, lúc này lại đột nhiên xuất hiện một cường giả mạnh đến vậy, bọn hắn sao có thể không hưng phấn?
Ầm!
Ba người Dương Đế từ lòng đất lao ra, trên mặt toàn là máu, trong mắt lại đầy vẻ chấn kinh, nhìn lão đạo, thần sắc kiêng sợ không thôi. Bên kia mấy người Nhai Đế cũng lộ vẻ kiêng dè, toàn trường không ai có được thực lực như thế, có thể một chiêu đánh bại ba người Dương Đế. Quan trọng hơn cả là lúc lão đạo sĩ này xuất hiện, không bất kỳ người nào cảm giác được, điều này chứng tỏ thực lực lão đạo sĩ hoàn toàn vượt xa chúng nhân tại trường.
- Chân nhân!
Lục Ly lại như trút được gánh nặng, Thiên Tội chân nhân rốt cục cũng hiện thân, không chỉ giúp hắn giải trừ nguy cục, còn đại biểu cho Tam trọng thiên có hi vọng, Thiên Tội chân nhân không lừa hắn, cuối cùng đã chịu xuất sơn.
Thiên Tội chân nhân khẽ gật đầu, sau đó đảo mắt nhìn về phía Nhai Đế, lại nhìn Dư Đế, phất trần trong tay đột nhiên bay ra, bất thần đánh tới hai người Nhai Đế Dư Đế.
Nhai Đế và Dư Đế kinh hãi, song vẫn kịp phản ứng, đồng thời chuẩn bị đánh trả. Nhưng cùng lúc, đạo bào trên người Thiên Tội chân nhân chợt phồng lên, tiếp đó cỗ thần uy mênh mông khi trước lần nữa bao trùm tất cả cấp Đế, hai người Nhai Đế và Dư Đế đều không động đậy được, chỉ biết trơ mắt nhìn phất trần bay tới.