Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Nơi đây là Lẫm Đông đại lục, ở cách chiến khu rất xa, cường giả Ma Uyên không khả năng xuất hiện ở chỗ này, cũng không khả năng trùng hợp như vậy được, bởi thế Càn Nguyên này chắc chắn là giả.
Nếu đã là giả, hắn liền không thể động, không thể động theo ảo giác, bằng không sẽ bị ảo giác dẫn dắt, đi tới vực sâu vạn trượng, vĩnh thế trầm luân.
Ầm!
Lục Ly cảm thấy đau nhói, lồng ngực như thể bị đâm ra một lỗ máu, thậm chí có thể nhìn thấy ngực chính đang phun máu, xương sườn đứt đoạn, ngũ tạng lục phủ cũng bị bẻ vụn.
Thời này khắc này, Lục Ly không khỏi hoài nghi mọi thứ là thật, bằng không sẽ không đau đến vậy, ngực cũng sẽ không phun máu, cảm giác giống hệt như bị trọng thương.
- Ha ha ha, nhân loại hèn mọn, chết đi!
Càn Nguyên lần nữa bật cười ha hả, vung lên lợi trảo chộp tới cánh tay Lục Ly, lúc này Lục Ly vẫn không nhúc nhích, mặc cho Càn Nguyên bẻ vụn cánh tay mình. Sau đó Càn Nguyên chộp tới cánh tay còn lại, Lục Ly vẫn không nhúc nhích.
Hắn xác định mình đoán không sai, đây là ảo giác, đây là Tâm Hồn Kiếp, trên thế giới này không có chuyện trùng hợp như vậy được, sở dĩ hắn cảm thấy đau đớn là bởi linh hồn chính đang Độ Kiếp, cảm giác đau đớn này là ảo giác từ trong linh hồn huyễn hóa đi ra.
Cánh tay, hai chân, đầu!
Cả người Lục Ly như bị vỗ nát, giờ đây ý thức hắn lần nữa mơ hồ, như thể sắp chết đến nơi. Nhưng linh hồn Lục Ly vẫn vững như bàn thạch.
Ông!
Càn Nguyên tan biến, ý thức Lục Ly từ từ tỉnh lại, hắn phát hiện nhục thân không có bất cứ vấn đề gì, bốn phía cũng biến thành một mảnh hỗn độn, hắn như trút được gánh nặng. Vừa rồi quả nhiên là Tâm Hồn Kiếp, may mắn hắn không có bất kỳ cử động nào, bằng không ai cũng không biết sẽ xảy ra chuyện gì.
- Rất tốt!
Đúng lúc này, có tiếng nói quen thuộc đột nhiên vang lên, linh hồn Lục Ly khẽ động, nơi xa một người khẽ khàng đi tới, trên mặt mang theo nụ cười từ ái, nàng cười nói:
- Chúc mừng ngươi, Lục Ly, ngươi rốt cục đột phá cấp Đế, ngươi không khiến ta thất vọng.
- Đại Ma Vương!
Lục Ly vạn vạn không nghĩ tới, Đại Ma Vương lại tới. Đã nhiều năm không gặp, Đại Ma Vương vẫn giống hệt năm đó. Nàng từng bước đi đến trước mặt Lục Ly, thần sắc hiền từ, khiến Lục Ly cảm giác như mẹ mình.
Đại Ma Vương cười cười, đứng đối diện với Lục Ly, lần nữa nói:
- Lục Ly, ngươi có biết vì sao ta không gặp ngươi? Ngươi có biết vì sao ta có thể biết Thánh Không Đảo? Ngươi có muốn biết thân phận chân thật của ta?
- Muốn!
Lục Ly theo bản năng đáp một câu, Đại Ma Vương là bí ẩn trong lòng hắn, là bí ẩn cất giấu sâu trong lòng mà hắn muốn được giải đáp.
- Ta không muốn gặp ngươi là bởi vì trước đó ta đi hoàn thành một chuyện lớn, ta biết Thánh Không Đảo là bởi đám người Đồ Thiên Quân là do ta mang vào, còn về thân phận chân thật của ta...
Đại Ma Vương nói đến đây, nét mặt chợt biến, thân hình cũng biến, đột ngột biến thành hư ảnh, tiếp đó toàn thân hiện ra lớp vảy màu đen, khuôn mặt cũng trở nên dữ tợn đáng sợ, quan trọng hơn cả là giữa mi tâm mọc con mắt thứ ba.
Nàng bật cười ha hả nói:
- Thân phận chân thật của ta là Ma Uyên Ma Hoàng, là Ma Uyên Hoàng, giờ cho ngươi hai lựa chọn, thần phục Ma Uyên ta, hoặc là chết!
- Ách?
Linh hồn Lục Ly kịch chấn, hắn vạn vạn không ngờ Đại Ma Vương lại là cường giả Ma Uyên? Chẳng lẽ hết thảy đều là bẫy rập? Đại Ma Vương muốn thông qua Thiên Tội chân nhân khống chế tất cả cường giả Nhân tộc, sau đó một mẻ hốt trọn.
- Không đúng!
Rất nhanh Lục Ly liền hồi thần, trên mặt hiện vẻ giễu cợt, kiên quyết nói:
- Ta chọn chết, tới đi!
- Vậy bản tọa thành toàn ngươi!
Đại Ma Vương vung tay lên, bóp lấy Lục Ly, Lục Ly cảm thấy mình như biến thành con côn trùng, bị nàng nhẹ nhàng bóp nát. Ý thức hắn lần nữa mơ hồ, tựa hồ trọn cả thế giới đều rời xa hắn...
Không quá lâu sau, Lục Ly phát hiện ý thức lần nữa trở về, hắn nhận thấy cảnh sắc chung quanh đã quay lại như lúc ban đầu, hắn vẫn ở trong hố sâu kia, nhục thân đều bình thường. Không khí tươi mát, thế giới tuyệt đẹp, mây đen trên đỉnh đầu tán đi, lộ ra ánh nắng chói chang.
- Đi qua, hết thảy đều đi qua, lần thiên kiếp thứ bảy đã vượt qua!
Lục Ly thở dốc hổn hển, lần thiên kiếp thứ bảy này quá khủng bố, không quản là lôi điện chín màu khi trước hay Tâm Hồn Kiếp vừa rồi, tất cả đều thiếu chút khiến hắn hồn phi phách tán. Cũng may hắn chịu đựng được, hết thảy rốt cục cũng qua, cả thân xác lẫn linh hồn đều được đến thuế biến, cuối cùng đột phá cấp Đế, trở thành chí cường giả.
Hưu!
Đúng lúc này, nơi xa bay tới một đạo bóng người, người kia thần sắc lo lắng nhìn sang bên này, từ đằng xa đã thì thào:
- Dũng Nghị tướng quân, ngươi không sao chứ?
Người này là một tên Lĩnh Chủ, bề ngoài là một lão đầu, vẻ lo lắng trên mặt và trong mắt đều rất chân thành. Có vẻ như là người vây xem gần đây, đợi thiên kiếp quan rồi mới bay tới tìm hiểu.
Người kia đến bên cạnh hố sâu, thấy Lục Ly ngã rạp trên đất, trong tay lập tức hiện ra một viên đan dược, tung mình bay vụt xuống. Tựa hồ định đưa đan dược cho Lục Ly nuốt vào.
Lục Ly nhận thấy có gì đó không đúng, hắn chính đang độ thiên kiếp, Lĩnh Chủ bình thường nào dám có gan tới gần? Lại nói hắn và Lĩnh Chủ này không quen không biết, hành vi đối phương thực sự có hơi đường đột.
Hắn bất thần mở mắt ra, ngước nhìn lên nói:
- Dừng lại!
Lĩnh Chủ kia sửng sốt, sau đó trên mặt lộ vẻ dữ tợn, mặt từ từ biến hóa, biến thành một gương mặt mà Lục Ly vô cùng quen thuộc, trên thân đối phương cũng bùng lên ma diễm ngút trôi, nhếch miệng cười tàn nói:
- Lục Ly, hôm nay là tử kỳ của ngươi, ta mang đến cho ngươi một tin tức nóng hổi, trước đó ta đi Thần Khải thành, đã đánh giết sạch sẽ người nhà tộc nhân ngươi, một tên đều không chừa, ha ha ha!
- Kỳ Thiên Ngữ?
Sắc mặt Lục Ly trầm xuống, sát ý trong lòng không nhịn được túa ra, tròng mắt thoáng phiếm hồng. Phía trên, Kỳ Thiên Ngữ bay vụt xuống, trong tay hiện ra một thanh trường kiếm màu đen, hung hăng đâm tới Lục Ly, đồng thời cười to nói:
- Lục Ly, ta tiễn ngươi đi theo người nhà.