Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Nhưng nếu nàng đã tới Tam Trọng Thiên vì sao lại không lộ diện, Tứ Trọng Thiên đã sụp đổ, nàng cũng chỉ có thể ở Nhị Trọng Thiên cùng Tam Trọng Thiên, đến cùng nàng đang làm cái gì, vì sao không ra giúp nhân tộc một chút.
Đại Ma Vương vẫn luôn là một điều bí ẩn, Lục Ly suy nghĩ một lát, rồi cáo từ Thiên Tội Chân Nhân rời đi, hắn ở lại đây cũng không có ý nghĩa gì, vẫn nên nhanh chóng đi tăng lên thực lực mới tốt.
- Ta đề nghị ngươi!
Trước khi Lục Ly rời đi, Thiên Tội Chân Nhân trịnh trọng nói:
- Lúc ngươi đi xung quanh, tốt nhất dùng tâm cảm ngộ đạo của mình, nếu ngươi muốn có thành tựu cao hơn khi tiến vào Đế cấp, vậy thì cần cảm ngộ đạo thuộc về mình. Thứ này chỉ có thể hiểu mà không thể diễn đạt được bằng lời, nếu ngươi không lĩnh hội được, cả đời cũng chỉ có thể đạt tới Đế cấp hậu kỳ, không thể đột phá Đế cấp đỉnh phong.
- Đạo?
Ánh mắt Lục Ly lộ ra vẻ mờ mịt, chữ đạo này quá huyền diệu quá rộng lớn, cái gì là đạo, đạo lại là cái gì?
Khi hắn muốn hỏi thăm vài câu, Thiên Tội Chân Nhân xua tay áo nói:
- Không nên hỏi nhiều, đạo của mỗi người không giống nhau, nếu như bần đạo nói cho ngươi biết quá nhiều sẽ hại ngươi. Tự ngươi đi cảm ngộ đi, cảm ngộ được là được, không cảm ngộ được là không được.
Lục Ly mang theo đầy nghi vấn trở về Thần Khải Thành, hắn để Cổ Hoạ lại, cho tộc nhân cầm đi tu luyện. Nơi hắn chuẩn bị đi đều do nhân tộc khống chế, không có nguy hiểm. Kẻ thù của hắn Dương Đế Phượng Hậu, hắn cũng không quá e ngại hai người này, Chúc Thiên Đại Đế sẽ không bỏ qua thiên hạ đánh giết hắn, cho nên hiện tại hắn đến các khu vực do nhân tộc khống chế rất an toàn.
Tốc độ tu luyện của hắn vẫn luôn rất nhanh, bây giờ đột nhiên kẹt lại, rất lâu rồi cũng không có đột phá. Cho nên hắn quyết định bình tĩnh lại, đi xung quanh một chút, để lòng yên tĩnh xuống. Như vậy mới có thể dụng tâm đi cảm ngộ thế giới này, thử cảm ngộ đạo của chính mình.
- Cái gì là Đạo.
Lục Ly đứng ở trước truyền tống trận, hai mắt mê mang nhìn bầu trời, nhìn một lát dứt khoát tiến vào truyền tống trận, một đường truyền tống rời đi.
Đầu tiên Lục Ly đi qua Lẫm Đông Đại Lục, lấy được tư liệu về mấy chục chỗ kỳ dị từ chỗ Doãn gia, ở Lẫm Đông Đại Lục có tám chỗ.
Có hai nơi ở chiến trường Nam Bộ, Lục Ly không đi qua đó, dù sao Chúc Thiên Đại Đế cũng ở bên kia. Hắn đã dịch dung, ngoại trừ người thân và Thiên Tàn Lão Nhân ra hắn không nói chuyện với bất kỳ ai.
Một đường truyền tống đi qua, đầu tiên là đến một chỗ kỳ dị cách bên này hơn mười cái lĩnh, nơi đó có một cái tên rất dễ nghe gọi là Phong Diệp Cốc.
Tên như ý nghĩa, nơi này là một cái sơn cốc, bên trong còn có rất nhiều lá phong. Bản thân cái tên rất đẹp, nhưng nơi này lại là một chỗ hiểm địa, võ giả bình thường đi vào sẽ không ra được, vĩnh viễn ở lại trong Phong Diệp Cốc.
Lục Ly đã tìm hiểu rõ ràng, cái Phong Diệp Cốc này không có bất kỳ áp lực gì đối với Đế cấp, Lục Tổ cũng đã từng đi vào và thuận lợi đi ra. Mặc dù ông ấy khám phá ra huyền cơ bên trong nhưng không giải thích cho Lục Ly, chỉ bảo Lục Ly đi nhìn một chút sẽ biết.
Lục Ly hoá trang thành một ông lão tóc bạc, trên mặt toàn là nếp nhăn, ăn mặc cũng rất bình thường, hắn thu Đế uy vào, người bình thường không cảm ứng ra, nhưng nhất định cường giả có thể cảm ứng được.
Sau khi đến gần thành trì hắn liền đi ra một mình, hắn không cưỡi chiến xa, cũng không có phi hành mà đi bộ. Lần này hắn đi ra ngoài để tìm kiếm linh cảm, truy tìm đạo của hắn, hắn có tận mấy năm thời gian cho nên không vội.
Hắn muốn để nội tâm yên tĩnh đến cực hạn, như vậy mới có thể có cảm xúc, mới có thể truy tìm ra đạo của mình.
Hắn quên đi tất cả, một mình cô độc đi lại trong Đại Hoang, tốc độ của hắn không nhanh không chậm, dùng thần niệm quan sát bốn phía, cố gắng chạm mặt người khác, tránh bại lộ hành tung.
Sau khi di chuyển mấy canh giờ, rốt cục hắn cũng tới được bên ngoài Phong Diệp Cốc, bên ngoài Phong Diệp Cốc có một mảnh rừng phong. Bây giờ lại chính là hoàng hôn, ánh vàng chiếu lên lá phong khiến chúng giống như được phủ thêm một lớp vàng, như mộng như ảo, đẹp không sao tả xiết.
Lục Ly đứng ở chỗ này nhìn một lát, rồi chống quải trượng đi vào trong cốc, lưng hơi còng xuống, từ phía sau nhìn rất giống một ông lão.
- Vù!
Đúng lúc này có một chiếc chiến thuyền gần đó bay tới, mấy đạo thần niệm quét qua, Lục Ly đã sớm cảm giác được nhưng không có quá để ý. Đây là một đám đệ tử tiểu gia tộc ở gần đây lịch luyện đi qua. Thực lực những người này đều rất thấp, cao nhất chỉ có Tứ Kiếp đỉnh phong.
- Lão trượng, chờ một chút!
Một giọng nói thanh thúy vang lên, tiếp theo một vị công tử trẻ tuổi bên trong chiến thuyền bay xuống, bên cạnh hắn có hai tên hộ vệ đi theo, hắn hạ xuống sau lưng Lục Ly chắp tay nói:
- Lão trượng, nơi này là Phong Diệp Cốc, vô cùng nguy hiểm, không thể đi vào.
Lục Ly quay người, nếp nhăn trên mặt hơi run run, nở nụ cười, cố ý dùng giọng già nua nói:
- Đa tạ vị tiểu công tử này, chắc không có nguy hiểm gì đâu.
Đám người này đều không cảm ứng được cảnh giới của hắn, cho nên nghĩ hắn chỉ là một lão giả bình thường không thể tu luyện, vị công tử kia vội vàng nói:
- Thoạt nhìn không có nguy hiểm, nhưng cường giả Ngũ Kiếp tiến vào cũng không ra được, lão trượng đi nơi khác đi, quả thật nơi này không thể tiến vào.
Công tử này rất trẻ, có lẽ chỉ vài chục tuổi, cảnh giới cũng không quá cao, chỉ là Tam Kiếp đỉnh phong, nhìn qua là một người trẻ tuổi có tâm địa lương thiện chất phác.
Lục Ly mỉm cười lần nữa nói:
- Đa tạ tiểu công tử, lão hủ tự có nắm chắc, hình như tiểu công tử cũng Luyện Thể hơn nữa còn ở cảnh giới Luyện Cốt, lão hủ đề nghị công tử không nên đi con đường này, con đường này thật sự rất khó đi.
Lục Ly nói xong lại quay người đi vào trong cốc, rất nhanh đã biến mất ở trong mắt mọi người.