Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Không ngờ một cái cây lại có thể hấp thu sinh mệnh nguyên khí bên trong thiên địa, nó không chỉ biết hấp thu sinh mệnh nguyên khí để tu luyện, còn có thể hấp thu Ngũ Hành Chi Khí, điều này khiến cho Lục Ly có hứng thú vô cùng lớn.
Nó dung hợp Ngũ Hành Chi Khí lại với nhau, chuyển hóa thành năng lượng cần thiết cho mình. Đây chính là chỗ Lục Ly cảm thấy hứng thú, khả năng dung hợp của Bất Lão Thụ rất kỳ diệu, đúng lúc Lục Ly cũng muốn dung hợp linh hồn, ngưng tạo ra linh hồn chi kiếm mà Luân Hồi Đại Đế nói tới.
Bây giờ đang là cuối thu, An Lộ Nhi lại là Nhị Kiếp chi cảnh không sợ nóng lạnh, nên Lục Ly cũng không cần lo lắng nàng sinh bệnh. Thời gian yên tĩnh trôi qua, chớp mắt đã đến mùa đông lạnh lẽo, bầu trời bắt đầu có tuyết bay.
Lục Ly một mực ngồi xếp bằng dưới Bất Lão Thụ, mấy tháng qua đều không động đậy, giờ phút này bị tuyết lớn bao trùm, biến thành người tuyết. An Lộ Nhi thấy cảnh này cũng ngừng tu luyện, đi tới bên người Lục Ly nhóm lửa, giống như sợ Lục Ly bị đông lạnh, còn xây dựng một cái đình giản dị cho Lục Ly chắn gió chắn tuyết.
Lục Ly không để ý đến, tiếp tục tham ngộ tu luyện, An Lộ Nhi cũng thường xuyên ngồi xếp bằng bên cạnh Lục Ly.
Rốt cục đến giữa mùa đông, sự yên tĩnh của tiểu trấn cũng bị đánh vỡ, không biết có một đám lưu phỉ từ chỗ nào tiến vào trong tiểu trấn ăn cướp.
Lục Ly không nhúc nhích, An Lộ Nhi nghe thấy tiếng gào khóc trong tiểu trấn, nàng nhìn Lục Ly một chút, tiện tay xách theo chiến đao Lục Ly cho vọt vào trong tiểu trấn.
Những tên này là thổ phỉ cấp thấp nhất, nếu không cũng sẽ không luân lạc tới mức đến tiểu trấn ăn cướp. Hầu hết đám cướp đều là võ giả Nhị Kiếp, người mạnh nhất cũng chỉ là Tam Kiếp đỉnh phong.
Một vài võ giả trong tiểu trấn đang chém giết cùng đám cướp, An Lộ Nhi tu luyện mấy tháng đã đạt đến Nhị Kiếp đỉnh phong, nàng chỉ hiểu được một loại thần thông, là một loại kiếm pháp.
Mặc dù trong tay nàng là đao nhưng vẫn rất dũng mãnh. Vừa ra tay đã đánh chết một tên cướp, có lẽ trước đó đẫ ăn tim, uống máu người cho nên lúc An Lộ Nhi giết người không có sợ hãi, chỉ là gương mặt xinh đẹp hơi trở nên tái nhợt.
Sau khi giết người thứ nhất, An Lộ Nhi ngừng một chút, sau đó tiếp tục xông tới. Đối với Lục Ly mà nói binh khí trong tay của nàng chỉ là binh khí phổ thông, nhưng đối với võ giả phổ thông mà nói nó lại là thần binh lợi khí, An Lộ Nhi vô cùng dũng mãnh, thế mà liên tục đánh chết mấy người.
Người trong tiểu trấn không nghĩ tới, bé gái này lợi hại như vậy, lúc đầu đã tuyệt vọng, giờ phút này ý chí lại bùng lên.
Thủ lĩnh đám cướp vốn đang chiến với lão giả mạnh nhất tiểu trấn, còn nhẹ trấn áp lão giả kia. Nhìn thấy An Lộ Nhi dựa vào một thanh thần binh nhẹ nhàng chém giết nhiều thủ hạ hắn như vậy, hắn lập tức giận dữ, gầm thét đánh về phía An Lộ Nhi.
Dù sao An Lộ Nhi cũng chỉ là Nhị Kiếp Chi Cảnh, hơn nữa không có kinh nghiệm đối địch, trước đó có thể liên sát mấy người là bởi vì Lục Ly cho nàng thần binh. Giờ phút này bị thủ lĩnh đám cướp công kích thoáng cái đã yếu thế, mấy lần suýt nữa bị đánh chết, trên cánh tay còn bị đâm một kiếm.
- Chết đi!
Trường kiếm trong tay thủ lĩnh đám cướp huyễn hóa ra ngàn vạn tia hàn quang, đâm tới đầu An Lộ Nhi, mặc dù An Lộ Nhi rất xinh đẹp, nhưng tên thủ lĩnh này sẽ không thương hương tiếc ngọc. Hắn chỉ muốn đánh giết cường giả trong tiểu trấn, sau đó cướp sạch cái trấn nhỏ này, rồi rời đi.
- Vù!
Đúng lúc này, một đạo lực lượng vô hình trấn áp xuống, tên thủ lĩnh kia cảm giác không động đậy được, hắn hoảng sợ nhìn qua đường cái bên ngoài trấn nhỏ. Bên kia có một người tuyết đi tới, toàn thân bị gió tuyết bao phủ, không nhìn rõ mặt.
Trên mặt An Lộ Nhi toàn là vẻ sợ hãi, vừa rồi là lần thứ nhất nàng đối mặt với tử vong, trong khoảnh khắc đó nàng cảm giác mình đã sắp chết rồi. Trước đó An gia bị diệt, nàng vẫn luôn được lão tổ tông nhà nàng bảo hộ lấy, hiện tại mới là lần thứ nhất đối mặt sinh tử.
- An Lộ Nhi, giết chết hắn!
Giọng nói băng lãnh của Lục Ly vang lên, An Lộ Nhi có một loại tin tưởng mù quáng với Lục Ly, nàng cầm lấy chiến đao hung hăng chém về phía trước, một cái đầu bay lên, máu tươi trong cổ phun ra, bắn lên cả mặt An Lộ Nhi.
Lục Ly di chuyển nhìn thì chậm, nhưng chỉ mấy bước đã tới bên cạnh An Lộ Nhi, hắn nhìn thấy An Lộ Nhi máu me khắp người, mặt mũi tràn đầy sợ hãi, thân thể còn đang run lẩy bẩy, thì trầm giọng nói:
- Đây là bài học thứ nhất vi sư dạy cho ngươi, khí tức tử vong. Một võ giả không có đối mặt qua tử vong, không có trải qua nguy cơ sinh tử, sẽ vĩnh viễn không cách nào trở thành cường giả. Mặt khác, vi sư còn muốn dạy ngươi một chuyện, muốn trợ giúp người khác, đầu tiên ngươi phải lượng sức, đừng góp chính mình đi vào, người lỗ mãng dễ chết nhất, biết không.
- Biết!
An Lộ Nhi nặng nề gật đầu, giờ khắc này thân thể nàng không còn run rẩy nữa, trên mặt tràn đầy vẻ kiên định, có lẽ vì Lục Ly đứng bên cạnh nàng, nàng cảm thấy không sợ hãi.
Lục Ly phất tay nói:
- Đi đi, đám cướp này đều là hạng người cùng hung cực ác, không cần thủ hạ lưu tình, chém giết toàn bộ!
- Vâng, sư tôn!
An Lộ Nhi gật đầu, thân thể nhỏ bé bay vọt lên, bay đến chỗ những tên cướp còn lại.
Đám cướp bị tiêu diệt rất nhanh, thủ lĩnh đã bị giết, sĩ khí rơi xuống đáy cốc. Cộng thêm cường giả tuyệt thế như Lục Ly ở đây, bọn cướp đều sợ vỡ mật.
Hơn nửa đám cướp bị đánh chết, có mấy tên chạy thoát nhưng Lục Ly không đuổi theo, đám cướp cấp thấp này không đáng hắn truy sát.
Tất cả mọi người hoàn tất đánh giết, Lục Ly về dưới Bất Lão Thụ ngồi, tiếp tục tham ngộ. An Lộ Nhi cũng quay về, sau khi người bên tiểu trấn lo liệu xong, trưởng trấn lập tức dẫn theo người có danh vọng trong trấn mang theo hậu lễ đến chỗ Lục Ly. Mặc dù phần lớn người đều do An Lộ Nhi đánh giết, nhưng đám người này đều biết ân nhân cứu mạng lại là Lục Ly.