Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Không chỉ cảm giác đáng sợ, mà những cái phù văn kia cũng ẩn chứa lực lượng cường đại, phù văn không ngừng bay tới chỗ Lục Ly, bao vây Lục Ly và An Lộ Nhi đi vào.
- Ha ha!
Lục Ly cười nhạt một tiếng, nhưng không có bất kỳ cử động nào, hắn để Huyết Linh Nhi đi vào lòng đất. Có lẽ người bình thường không nhìn thấu đây là cái gì, nhưng Lục Ly lại là cao thủ thần văn trận pháp, nên có thẻ nhẹ nhàng khám phá ra.
- Ầm!
Chỉ mất mười giây thời gian là các tòa kiến trúc đổ nát ở bốn phía đột nhiên nổ tung, tiếp theo những phù văn kia cũng lập tức tiêu tán, mây đen trên bầu trời chậm rãi tán đi, ánh sáng màu đỏ xanh dần dần biến mất.
Lúc trước Huyết Linh Nhi chưa tiến hoá đã là tông sư trên phương diện Thần Văn, sau khi tiến hóa năng lực phá trận lại tăng lên mười lần, mặc dù trận pháp nơi này không tệ, nhưng đối với Huyết Linh Nhi mà nói lại không có ý nghĩa.
- Chuyện này!
Rốt cục lão Yêu Ma cũng sợ hãi, các thủ đoạn của lão ở trước mặt Lục Ly hoàn toàn mất đi hiệu lực. Hắn biết mình đã gặp phải cường giả, hơn nữa còn là một cường giả hắn không cách nào chống lại, hai mắt hắn đảo một vòng, thân thể biến thành hư ảnh, muốn chạy trốn.
- Ngươi trốn thử xem!
Lục Ly lạnh lùng nhìn lướt qua, đế uy trên người hiện ra, ánh mắt cũng loé lên kim quang, hắn quát lạnh:
- Ngươi có tin bản đế cho ngươi hồn phi phách tán hay không?
- Đế cấp!
Vừa rồi lão Yêu Ma cũng đã cảm thấy không đúng, giờ phút này hắn hoàn toàn bị dọa rồi, hắn quỳ “Bịch” một tiếng trên đất, hét lớn:
- Đại Đế tha mạng, tha mạng, lão hủ có mắt không biết thái sơn, mạo phạm Đại Đế, xin Đại Đế trách phạt.
Lục Ly bỏ tay khỏi mắt An Lộ Nhi, giờ phút này nàng không còn nửa điểm sợ hãi, chán ghét nhìn chằm chằm lão Yêu Ma, vừa rồi nàng bị dọa không ít.
Lục Ly cười nhạt một tiếng, sờ lên đầu An Nhi Lộ nói:
- Hiện tại đã biết Lệ Quỷ chân chính thật ra không đáng sợ chưa, chỉ là một tia tàn hồn mà thôi. Tất cả những đồ vật cố làm ra vẻ bí ẩn đáng sợ, đều do có người giả thần giả quỷ. Thứ đáng sợ không phải quỷ, mà là lòng người.
Lão Yêu Ma không dám chạy trốn, hắn biết lấy thủ đoạn của Lục Ly muốn tiêu diệt hắn chỉ là một ý niệm mà thôi, nếu hắn dám trốn sẽ bị giết chết trong nháy mắt.
Lục Ly vỗ vỗ lưng An Lộ Nhi, An Lộ Nhi hiểu ý đứng lên, Lục Ly vừa đứng dậy lão Yêu Ma lập tức quỳ xuống, Lục Ly lạnh lùng nói:
- Nói đi, tại sao lại giả thần giả quỷ ở đây?
Hai mắt lão Yêu Ma lấp lóe, nhỏ giọng giải thích:
- Bẩm Đại Đế, hàng năm lão hủ tu luyện ở đây, những nơi còn lại lão hủ không đi được, vì không muốn nơi này bị người quấy rầy, nên mỗi lần có người tới lão hủ đều dọa bọn hắn rút lui. Lần này lão hủ không biết trời cao đất rộng, mạo phạm Đại Đế, xin Đại Đế thứ tội.
- Bớt nói những chuyện vô dụng này đi!
Lục Ly hừ lạnh một tiếng nói:
- Ngươi thật sự cho rằng ta dễ bị lừa gạt như vậy sao, phía dưới cái phế tích này có gì?
Hai mắt lão Yêu Ma co rụt lại, nhưng rất nhanh lại khôi phục bình tĩnh, nói:
- Đại Đế nói cái gì, lão hủ không hiểu lắm.
- Ông!
Trong mắt Lục Ly lóe lên kim quang, ngàn vạn hồn lực bắn ra, nhanh chóng ngưng tụ trong đầu lão Yêu Ma, biến thành một sợi hồn châm cường đại đâm vào trong linh hồn hắn. Trong linh hồn lão Yêu Ma có Yêu Hồn thủ hộ, thế nhưng cấp bậc không quá cao, lập tức bị Lục Ly công phá phòng tuyến, lão Yêu Ma ôm đầu lăn lộn trên đất.
- A, a, Đại Đế tha mạng, tha mạng!
Linh hồn lão Yêu Ma bị tổn thương, lập tức đau đến bốc khói, lăn lộn dưới đất, hắn liên tục kêu xót, đau đến mặt cũng biến hình. An Lộ Nhi ở bên cạnh thấy vậy có chút không đành lòng, quay đầu nhìn đi chỗ khác.
- Đừng quay đầu, nhìn kỹ đi!
Lục Ly lạnh lùng nhìn An Lộ Nhi nói:
- Đối đãi kẻ địch nhất định phải hung ác, nếu không con chết như thế nào cũng không biết, rất nhiều người trên thế giới này sẽ lợi dụng sự lương thiện mềm lòng của con, nếu như con không biết phân biệt tình huống thì sẽ chết rất thảm.
An Lộ Nhi khẽ giật mình, sau đó lại quay đầu nhìn Lục Ly tra tấn lão Yêu Ma này, lão Yêu Ma một mực cầu xin tha thứ, nhưng Lục Ly không có ý tứ dừng lại, hành hạ hắn trọn vẹn nửa canh giờ mới dừng lại.
Lục Ly cười tủm tỉm nhìn lão Yêu Ma nói:
- Hiện tại đã có thể nói thật chưa? Nếu như không nói, đoán chừng lần công kích tiếp theo ngươi sẽ vĩnh viễn lưu lại nơi này.
- Ta nói, ta nói!
Lão Yêu Ma yếu ớt nói:
- Phía dưới có một cái cung điện ngầm có tất cả chín tầng, tám tầng đầu đã bị ta phá giải, nhưng tầng cuối cùng vẫn chưa phá giải được, cái ma vật này chính là hung thú thủ mộ trong tầng thứ tám bị ta thu phục.
- Coi như thành thật!
Lục Ly cười lạnh, lúc trước sinh vật trong lòng đất đi ra, hắn đã cảm ứng được trong lòng đất có Thần Văn dao động, nếu sinh vật này từ trong lòng đất xông lên, vậy khẳng định bình thường nằm phục trong lòng đất. Khí tức sinh vật trong lòng đất rất mạnh, nếu như không có Thần Văn bảo hộ, Lục Ly đã sớm cảm giác được.
- Dẫn đường!
Lục Ly phất phất tay, tay còn lại ôm lấy An Lộ Nhi, lão Yêu Ma vội vàng dẫn Lục Ly theo hang động mà sinh vật kia đào ra đi xuống. Cùng lúc đó Lục Ly cũng để Huyết Linh Nhi xuống dưới dò đường, có Huyết Linh Nhi ở đây thì không cái Thần Văn gì có thể nhốt được hắn.
Đi xuống lòng đất khoảng vạn dặm, Lục Ly cảm giác được Thần Văn. Hắn không vội vã tiến vào mà chờ đợi Huyết Linh Nhi truyền âm. Một lát sau Huyết Linh Nhi truyền âm lại, nói:
- Chủ nhân, xuống đây đi, ở đây có một cái đại điện có rất nhiều Thần Văn nhưng đãbị phá giải, không có nguy hiểm.
Lục Ly dẫn theo An Lộ Nhi xông vào đại điện, hắn sợ An Lộ Nhi sợ hãi, nên lấy ra một viên dạ minh châu chiếu sáng bốn phía. Cái đại điện này rất xa hoa, rất có thể là vị Thánh Hoàng kia xây dựng, thế nhưng có rất nhiều chỗ đã bị phá hư, thậm chí một cái vách tường còn bị đào ra một lỗ thủng to.