Dạ Tra biết rõ trưởng lão này không chết được, nếu không cũng sẽ không khoanh tay đứng nhìn, hắn rất tự tin với thủ đoạn phòng ngự của Thanh Loan tộc.
Dạ Tra lấy ra một chiếc phi thuyền thiết giáp, mọi người bay lên. Lục Ly nhìn chung quanh một vòng, ánh mắt hướng về phía Yên phu nhân ở xuống phía dưới, nói:
- Phu nhân, chuyện về sau ngươi đi xử lý đi.
Yên phu nhân lúc này vẫn đang cân nhắc xem Đỗ Tranh có mưu đồ gì, bị Lục Ly nói cho bừng tỉnh, nàng ta gật đầu nói:
- Lục công tử, ơn lớn không lời nào cảm tạ hết được, chuyện về sau ta có thể xử lý.
Đỗ Hành đào tẩu, Kỳ Thiên Hà bị thương bỏ chạy, Dạ Lệ bị thương nặng được người ta mang đi, Tử Hoàn Ninh không nhúng tay vào chiến sự của Thiên Đảo Hồ.
Mấu chốt nhất là Đỗ Tranh ra mặt tỏ rõ thái độ, đại cục đã định. Đại quân của ba nước rất nhanh liền thối lui, hơn nữa trong thời gian ngắn khẳng định không dám lại tấn công. Lục Ly đã ngăn cơn sóng dữ, dẹp yên loạn Thiên Đảo Hồ.
- Dạ tộc trưởng, Vũ Hóa Thần, các ngươi theo ta tới hội đấu giá, Minh Vũ, các ngươi giúp Yên phu nhân ổn định cục diện.
Lục Ly lại hạ lệnh, hắn vẫn không quá tín nhiệm Đỗ Tranh, tất nhiên không thể đến một mình. Dù sao Đỗ Tranh này quá khác thường, dẫn theo Dạ Tra, Vũ Hóa Thần ít nhất đảm bảo an toàn hơn.
Dạ Tra tóm lấy Lục Ly, Vũ Hóa Thần theo sát đằng sau, ba người phóng tới Thiên Ngục Thành. Đám người Minh Vũ bay xuống, đứng ngoài Lộ Thiên Các Lâu, Dạ Kiêu chữa thương cho trưởng lão Thanh Loan tộc, hai trưởng lão còn lại thì trầm mặc mà đứng.
- Chúng ta thắng rồi?
Lúc này Bạch Hạ Sương vẫn cảm thấy giống như đang nằm mơ, nàng ta rất nhanh liền mừng rỡ như điên hét lên. Trên Bạch Đế Sơn cũng bộc phát ra những tiếng hoan hô, vô số người hô to tên Lục Ly. Đối với bọn họ mà nói, Lục Ly chính là ân nhân cứu mạng, là thần thủ hộ thế hệ mới của Thiên Đảo Hồ.
Yên phu nhân và Bạch Thu Tuyết nhìn nhau, hai người lại không vui lắm, ngược lại biểu cảm trên mặt có chút là lạ.
Trong đầu hai người đều có một hoài nghi, Đỗ Tranh làm ra bố cục này, mục đích là để giao hảo với Lục Ly. Nói một cách khác, Đỗ Tranh để giao hảo Lục Ly, bố cục lừa giết Thiên Ngục Lão Nhân và Bạch Hỉ.
Tuy việc này chắc không có liên quan trực tiếp tới Lục Ly, nhưng Thiên Ngục Lão Nhân và Bạch Hỉ rất có khả năng là vì Lục Ly mà chết.
Đỗ Tranh muốn giao toàn bộ Thiên Đảo Hồ cho Lục Ly, tặng cho hắn một phần hậu lễ. Mà nếu Lục Ly muốn trở thành chúa tể của Thiên Đảo Hồ, Thiên Ngục Lão Nhân và Bạch Hỉ nhất định phải chết!
Vốn Lục Ly cứu Bạch gia, cứu Thiên Đảo Hồ, Yên phu nhân và Bạch Thu Tuyết nên cảm động đến rơi nước mắt.
Nhưng trong lòng hai người lại không biết là tư vị gì, có một loại cảm giác như nghẹn ở cổ, cả người đều không thoải mái.
Đại sảnh tiếp đãi của hội đấu giá rất im lặng, bên trong không có một người khách nào, chỉ có Chiêm Dương dẫn theo hai thị nữ nghênh đón.
Nhìn thấy Lục Ly dẫn theo hai người Dạ Tra bước vào, trên mặt Chiêm Dương lập tức lộ ra nụ cười như tắm gió xuân, khom người nói:
- Hoan nghênh Lục công tử, hoan nghênh hai vị đại nhân.
Lục Ly gật đầu, Chiêm Dương làm một động tác mời:
- Mời ba vị vào, tổng quản đang ở bên trong cung nghênh ba vị.
Dưới sự dẫn đường của Chiêm Dương, ba người Lục Ly đi vào trong một điện xa hoa, bên trong trang trí vô cùng lộng lẫy, có tám thị nữ xinh đẹp đứng hầu. Trên bàn bằng vàng bày đầy món ngon, dường như đã sớm chờ Lục Ly tới.
Đỗ Tranh không ở bên ngoài đón chào, đương nhiên cũng không ngồi, mỉm cười đứng trong đại điện nhìn Lục Ly, nói:
- Lục công tử, ngươi là khách ít đến, lần trước sau khi gặp mặt Đỗ mỗ vẫn luôn chờ ngươi, ngươi lại một lần cũng không chịu chiếu cố sinh ý của chúng ta.
Lục Ly đương nhiên cũng không coi những lời khách sáo này là thật, cười ha ha rồi ngồi xuống sau một đài hoàng kim, Dạ Tra và Vũ Hóa Thần lại không ngồi, chỉ đứng sau lưng Lục Ly.
Sau khi Đỗ Tranh ngồi xuống, sai thị nữ dâng trà thơm, lúc này mới nói:
- Lục công tử, lá trà này tên là Sơ Nữ Diệp, xuất phát từ Sơ Nữ Sơn ở phía bắc Trung Châu, ngụ ý ngọt lành tuyệt vời giống như xử nữ, ngươi nếm thử đi!
Vũ Hóa Thần và Dạ Tra đều nhìn lá trà, Dạ Tra còn vươn thần niệm ra kiểm tra, tựa hồ sợ nước trà có vấn đề.
Lục Ly lại không hề do dự cầm trà lên ngửi một hơi, nhấp một ngụm, nhắm mắt lại phẩm vị một hồi, lúc này mới gật đầu nói:
- Lục Ly không hiểu trà, nhưng cũng có thể phẩm ra đây là trà ngon cực phẩm, dường như...còn có thể tẩm bổ linh hồn?
- Ha ha ha!
Đỗ Tranh cười ha hả, vươn ngón cái ra nói:
- Người phi thường làm chuyện phi thường, Lục công tử khí độ phi phàm, Đỗ mỗ bái phục. Ừ, kỳ thật lá trà cũng là linh thảo tẩm bổ linh hồn, một lạng có giá trăm vạn huyền tinh, không phải là ngươi thì ta cũng không nỡ lấy ra.
Đỗ Tranh nói xong lại nhìn Dạ Tra và Vũ Hóa Thần, nói:
- Dạ huynh và Vũ huynh cũng nếm thử đi? Ừ... Bí thuật này của Dạ huynh tuy rất huyền diệu, nhưng Đỗ mỗ vừa hay cũng tu luyện một loại bí thuật, có thể nhìn thấu hình dáng của Dạ huynh. Về phần thân phận của Dạ huynh, ngươi có thể yên tâm, Đỗ mỗ tuyệt đối sẽ không truyền ra ngoài.
- Ặc.
Lục Ly biến sắc, trên người Dạ Tra thì tỏa ra sát khí rồi rất nhanh lại biến mất, Đỗ Tranh không ngờ nhìn thấu được thân phận của Thanh Loan tộc?
Phải biết rằng Thanh Loan tộc ở Trung Châu cũng có mấy cừu gia vô cùng khủng bố, một khi để mấy đại tộc đó biết Thanh Loan tộc còn có dư nghiệt sống sót, mấy đại tộc đó lập tức sẽ phái cường giả tới đây đuổi giết.
- Ha ha!
Đỗ Tranh cười nhạt, xua tay nói:
- Dạ huynh và Lục công tử đừng căng thẳng, Đỗ mỗ không có ý khác. Nếu có ý gì khác, lúc này cũng không ngồi cùng ba vị, không phải sao?
Lục Ly và Dạ Tra bình tĩnh lại, ngẫm lại cũng đúng. Nếu Đỗ Tranh có ý đồ khác, lúc này e là cường giả của Trung Châu đại tộc đã giết tới Bắc Mạc rồi.