Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
- Kỳ Thiên Ngữ!
Giờ phút này Kỳ Thiên Ngữ đã bị Càn Lưu đánh trúng, bả vai trái đầm đìa máu tươi, nhưng hắn lại không quan tâm cái gì, thân thể biến thành hư ảnh, mắt dọc của hắn cũng sáng lên, bắn ra một đạo hắc quang.
- Oanh!
Trật Tự Thần Liên của Lục Ly quét tới, Càn Lưu bị công kích linh hồn của Lục Ly đánh trúng, mặc dù linh hồn không bị tổn thương quá mạnh, nhưng giờ phút này lại là không cách nào bảo trì thân thể tiếp tục duy trì hư ảnh, bị hiển lộ ra. Trật Tự Thần Liên quét tới, đánh trúng vào hắn, bên ngoài cơ thể hắn ngưng hiện ra một kiện chiến giáp, nhưng cũng chỉ bảo vệ được thân trên, thương thế phía dưới rất nghiêm trọng.
- Aaa!
Kỳ Thiên Ngữ phối hợp rất đúng lúc, thân thể từ hư thể biến thành thực thể, đột nhiên lợi trảo chộp tới Càn Lưu. Bên kia, trong mắt Lục Ly lại bắn ra hai đạo kim quang lấp lánh, hai thanh linh hồn chi kiếm tiếp tục bắn ra, tiếp tục công kích linh hồn Càn Lưu.
- Oanh!
Đột nhiên Càn Lưu đánh ra một đòn công kích, tiếng nổ kịch liệt vang lên, Kỳ Thiên Ngữ từ giữa không trung bị đè ép xuống, trước ngực và trên mặt toàn là máu thịt be bét.
Trật Tự Thần Liên trong tay Lục Ly lại phát sáng lên, ánh mắt Càn Lưu lộ ra vẻ tức giận, giờ phút này công kích bên trong linh hồn hắn rất mãnh liệt, hắn biết nếu như còn không rút đi, có lẽ sẽ bị Lục Ly và Kỳ Thiên Ngữ làm trọng thương, đến lúc đó khẳng định sẽ bị hai người tra tấn.
- Coi như lần này vận khí ngươi tốt, chờ thi đấu kết thúc, nhất định ta sẽ từ từ chơi đùa với ngươi!
Càn Lưu đùng đùng nổi giận hét lớn một tiếng, thân thể phóng lên phía trên, rất nhanh đã hóa thành hư ảnh biến mất không thấy. Lục Ly cảm ứng một phen, xác định Càn Lưu đã đi, lập tức thở ra một hơi thật dài.
Hắn không có bất cứ do dự, cũng không có đi quản sự sống chết của Kỳ Thiên Ngữ, thân thể bước nhanh vọt lên trên. Kỳ Thiên Ngữ đang nằm giữa đường, trông yếu ớt như du hồn, dường như bị tổn hại nặng.
Lục Ly rất muốn đập chết Kỳ Thiên Ngữ luôn, nhưng hắn không muốn bị nhốt mười vạn năm. Không phải mấy trăm, mấy nghìn năm, mà là mười vạn năm.
Nghĩ đến bị nhốt mười vạn năm, Lục Ly thà chết còn hơn. Cho nên tuy rằng giờ phút này Kỳ Thiên Ngữ nằm sấp dưới đất như con chó chết, nhưng Lục Ly vẫn cố kiềm nén sát ý trong lòng, mặc kệ.
Cách Kỳ Thiên Ngữ chỉ có mười trượng, Lục Ly đang chuẩn bị đi lên ném Kỳ Thiên Ngữ xuống, nhưng vào thời khắc này Huyết Linh Nhi đột nhiên truyền âm lại đây:
- Chủ nhân, cẩn thận, người kia muốn hại ngươi!
Lục Ly thoáng chốc dựng đứng lông tơ, trong mắt cũng lộ ra lãnh ý, hắn vào thời khắc này cảm giác được không thích hợp, năng lượng đang nhanh chóng tụ tập trong thân thể của Kỳ Thiên Ngữ.
Xoẹt!
Kỳ Thiên Ngữ động, thân thể của hắn biến thành hư ảnh, tiếp đó ngưng tụ thành những con rồng đen to lớn xé gió lao đi, mãnh liệt công kích Lục Ly.
Lục Ly nổi giận, mới vừa qua sông Kỳ Thiên Ngữ đã muốn dỡ cầu? Người này thật sự là ác độc đến cực độ.
Lục Ly phản ứng rất nhanh, sớm thành công ngưng tụ pháp tướng bay vút đi, pháp tướng và hắc long va chạm vào nhau. Vang tiếng nổ điếc tai, sóng khí khủng bố khuếch tán, cơ thể Lục Ly bị sóng khí va chạm lăn xuống.
Kỳ Thiên Ngữ bị sóng khí trùng kích, bản thân hắn bị thương giờ lại bị va chạm, vết thương càng nặng. Hắn quay đầu nhìn Lục Ly, trong mắt lộ ra một chút tiếc nuối. Mới rồi Kỳ Thiên Ngữ định chờ Lục Ly lại gần thì bất ngờ bật dậy, đánh lén làm Lục Ly tổn hại nặng.
Không ngờ rằng Lục Ly cảnh giác như vậy, phản ứng quá nhanh. Nếu không có hy vọng tập kích thì Kỳ Thiên Ngữ không bắt buộc, hắn biết với năng lực của mình rất khó ngăn lại Lục Ly, chỉ có thể cấp tốc vọt lên trên.
- Hừ!
Lục Ly hừ lạnh một tiếng, hắn lao nhanh đến, trong mắt của hắn sát khí đằng đằng, nếu như cho hắn đuổi theo kịp Kỳ Thiên Ngữ thì hắn nhất định cho người này sống không bằng chết.
Lục Ly đuổi theo, vượt qua cửa ải, cảm ứng thì phát hiện Kỳ Thiên Ngữ biến mất. Lục Ly tiếp tục chạy nhanh tới trước, đuổi theo vài dặm vẫn không thấy người đâu. Lục Ly biết chắc chắn Kỳ Thiên Ngữ chạy trốn từ phương hướng khác, muốn tìm được hắn hơi khó.
Lục Ly chỉ có thể nghỉ ngơi chữa thương, đã trải qua cửa ải này, cách đỉnh thứ phong hẳn là không xa. Hắn suy đoán khi mình lên thứ phong chắc chắn sẽ có Ma Tôn chặn đường, chỉ cần xông qua ải đó thì hắn có thể đến đỉnh núi.
Cho nên Lục Ly chỉ còn một cửa ải khó cuối cùng, hắn nhất định phải dốc hết sức ứng phó, giữ trạng thái tốt nhất. Lục Ly nghỉ ngơi tròn một ngày, còn ngủ một giấc, các loại trạng thái đạt đến đỉnh phong.
- Đi!
Lục Ly khiến Huyết Linh Nhi mở đường, một đường lấy tốc độ nhanh nhất lao lên đỉnh núi, lần này rất thuận lợi, trừ dọc đường gặp một lần thần văn. Lần này thần văn càng thêm cường đại, Lục Ly dùng hết các loại thủ đoạn mới miễn cưỡng xông lên.
Hắn bị thương nặng, không thể không tìm một chỗ chữa thương, lần này hắn nghỉ ngơi ba ngày mới tiếp tục tiến lên, rất thuận lợi tiến lên hai ngày, hắn đến bên dưới đỉnh núi, đã có thể nhìn thấy đỉnh núi.
Tuy rằng có sương trắng dày đặc nhưng Lục Ly vẫn loáng thoáng thấy đỉnh núi kia, hơn nữa hắn mơ hồ cảm giác đỉnh núi còn có bóng người, hẳn là có người sớm đi lên.
Lục Ly chậm rãi bước lên đỉnh núi, trọng lực ở đây giống lúc trước, không tăng thêm, nhưng Lục Ly tin tưởng lại đi một khoảng cách, trọng lực chắc chắn sẽ tăng lên mảng lớn, hơn nữa trước khi tới đỉnh núi tuyệt đối có Ma Tôn chờ chặn lại hắn.
Một trăm trượng, một nghìn trượng, năm nghìn trượng!
Trên người Lục Ly đột nhiên chùng xuống, thoáng chốc cảm giác trọng lực nặng gấp mười lần, không thẳng sống lưng nổi. Lục Ly ngước nhìn lên trên, cảm giác cách đỉnh núi dài nhất chỉ cỡ vạn trượng, nhưng khoảng cách này cũng là khó rút ngắn nhất.
- Chủ nhân, có cường giả Ma Uyên trấn thủ giữa sờn núi!
Huyết Linh Nhi truyền âm chứng thực suy đoán của Lục Ly, nàng còn truyền âm nói:
- Lên đỉnh núi chỉ có hai con đường, nhưng đều có cường giả cấp bậc Ma Tôn canh chừng, trong đó có một Ma Tôn là cường giả đã chiến đấu với ngươi!