Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Nguyên nhân Kỳ Thiên Ngữ ăn nói khép nép ở đây, thậm chí hơi nịnh nọt Lục Ly là bởi vì không còn cách nào. Không đi bên Càn Lưu được, nếu không thể đi đường này thì Kỳ Thiên Ngữ sẽ bỏ lỡ một cơ duyên nghịch thiên.
Thiên Trì!
Thân thể mà hắn đang chiếm cứ tuy rằng cũng là hoàng tộc, phía trước không có tư cách đi vào Thiên Trì. Thân thể này hấp thu năng lượng trong ba di cốt Thánh Hoàng, hiện tại trở nên rất cường đại, nếu như có thể đi vào Thiên Trì tu luyện mười năm thì hắn có tự tin rất lớn sau khi đi ra sẽ được sức chiến đấu Ma Tôn hậu kỳ, thậm chí Ma Tôn đỉnh phong.
Đến lúc đó hắn là tồn tại đứng đầu Ma Uyên, trừ mấy Thánh Tổ, phỏng chừng ai cũng không dám vô cớ chèn ép hắn. Ngược lại nếu lần này không lên được, không nói Càn Dư chắc chắn sẽ gây sự với hắn, đến lúc đó hắn chẳng những gặp hành hạ không phải con người chịu được, cũng chẳng còn mặt mũi nào.
Vấn đề là Lục Ly cứng mềm không ăn, Kỳ Thiên Ngữ đành bó tay. Kỳ Thiên Ngữ ngẫm nghĩ, đành tìm một chỗ ở bên dưới ngồi xếp bằng, chờ cơ hội. Hiện tại không có nhiều Ma Tôn đi lên, không đến phút cuối Kỳ Thiên Ngữ tuyệt đối sẽ không buông bỏ.
Kỳ Thiên Ngữ không chịu lên, Lục Ly lười xuống dưới gây sự với hắn, dù sao xuống núi dễ lên núi khó, nếu Kỳ Thiên Ngữ chạy trốn, hắn đuổi theo, chạy qua chạy lại rất tốn sức, chậm trễ thời gian.
Lại qua hơn một ngày, phía dưới đột nhiên truyền ra tiếng nổ, Lục Ly cảm ứng một chút, thầm vui vẻ. Không ngờ Càn Dư lại lên, còn đánh với Kỳ Thiên Ngữ.
Ầm ầm ầm!
Xem bộ dạng hai người ngang sức nhau, đánh cho rất kịch liệt. Càn Dư đặt quyết tâm phải đánh Kỳ Thiên Ngữ hấp hối, Kỳ Thiên Ngữ không thể ngồi chờ chết, vậy chỉ có thể khổ chiến.
Càn Cương, Tinh đại nhân ở bên trên đều bị kinh động, bọn họ thả ra từng khói đen bay xuống, bọn họ thông qua khói đen có thể tra xét chiến đấu phía dưới, xem náo nhiệt.
Sức chiến đấu của Càn Dư không quá mạnh, Kỳ Thiên Ngữ cũng có một ít bản lĩnh, hai người tám lạng nửa cân, đánh cho túi bụi, sóng khí bùng nổ ập tới chỗ Lục Ly.
Trận chiến đấu này đánh khoảng nửa nén hương, cuối cùng là lưỡng bại câu thương, Càn Dư bị thương nặng hơn một chút, chỉ có thể hùng hổ lùi đi. Kỳ Thiên Ngữ mặt nhăn nhó, hắn không dám ở lại đây, nếu không thì bị Lục Ly hoặc là những người khác tập kích hắn sẽ càng thảm, bất đắc dĩ chỉ có thể rút đi tìm nơi chữa thương.
Đã xem xong trò hay, Lục Ly tiếp tục ngồi mòn mỏi, lại đợi hai ngày Huyết Linh Nhi truyền âm đến:
- Chủ nhân, ta có ý tưởng rồi, hẳn là có thể bố trí một thần văn trong thời gian ngắn vây khốn cường giả ở bên trên. Nhưng... cường giả kia rất mạnh, chỉ có thể vây khốn khoảng mười giây, không biết ngươi có thể lên được không?
- Mười giây?
Lục Ly có chút đáng tiếc, nếu như có thể vây khốn thời gian nửa nén hương thì hắn có thể dễ dàng đi lên, mười giây làm tăng độ khó rất lớn. Nhưng có chút ít còn hơn không, hắn truyền âm nói:
- Ngươi cứ bố trí, tạm thời đừng kinh động hắn, chờ mệnh lệnh của ta hãy mở ra.
- Không được.
Huyết Linh Nhi có chút khó xử nói:
- Cảm giác lực của Ma Tôn kia rất mẫn tuệ, nếu ta bố trí xong rất có thể bị hắn tra xét được. Chủ nhân, ngươi... có thể quấy nhiễu hắn không? Ta chỉ cần một canh giờ!
- Một canh giờ?
Lục Ly cắn răng nói:
- Được rồi, ta sẽ hấp dẫn sự chú ý của hắn, nếu ta ngừng thì ngươi cũng dừng lại, ta đi lên làm hắn chú ý ta, ngươi lại bố trí.
Huyết Linh Nhi bố trí thần văn chỉ có thể vây khốn mười giây, phải đánh bất ngờ mới có thể thấy hiệu quả, vậy không thể khiến Càn Cương tra xét được, cho nên hắn nhất định phải đi hấp dẫn sự chú ý của Càn Cương.
Hắn chậm rãi đứng lên, bước lên trên.
Càn Cương ở trên cao mở mắt ra, chờ Lục Ly đi lên vài chúc bước thì lên tiếng:
- Bổn tọa còn cho rằng ngươi thật sự kiềm chế được, ha ha!
Tinh đại nhân cũng mở mắt ra, nàng luôn chờ xem náo nhiệt, Lục Ly lâu như vậy không động đậy khiến nàng rất thất vọng, không ngờ cuối cùng Lục Ly vẫn nhúc nhích.
Tinh đại nhân không có địch ý quá lớn với nhân tộc, ngược lại rất tò mò với nhân tộc. Trung Vương Giới được gọi là trung tâm của toàn bộ Tam Trọng Thiên, tại sao có thể luôn bị nhân tộc chiếm cứ? Năm đó Ma Tôn cử nhiều cường giả rầm rộ tiến công, cuối cùng thua trắng quay về, điều này đã chứng minh một vấn đề.
Đương nhiên, Tinh đại nhân hơi xem thường Lục Ly, đầu hàng là biểu hiện hèn nhát, mặc kệ vì nguyên nhân gì, Lục Ly đầu hàng thì không phải anh hùng hào kiệt thật sự, nàng thân là thiên chi kiêu nữ của Ma Uyên, hơi gai mắt hắn.
Lục Ly võ trang đầy đủ, từng bước một đi lên, hiện tại hắn cách Càn Cương khoảng ba nghìn trượng, tốc độ của hắn rất chậm, muốn xông tới ít nhất cần nửa nén hương. Khoảng cách ba nghìn trượng, nếu là lúc bình thường thì Lục Ly một giây có thể vượt qua trên vạn dặm.
Càn Cương ở bên trên không sốt ruột công kích, mà là đợi Lục Ly đi lên. Lục Ly từng bước vững chắc đi lên, cố ý đi thật chậm, đi một hồi hắn còn lấy Hào Giác ra, ngưng tụ pháp tướng, thoạt trông tùy thời sẽ công kích.
Lục Ly làm như vậy là vì hấp dẫn sự chú ý của Càn Cương. Đúng là Càn Cương nhìn chằm chằm Lục Ly, khóe miệng lạnh lẽo. Càn Cương chiếm cứ địa lợi, sức chiến đấu mạnh hơn Lục Ly thì sợ cái gì? Thật ra hiện tại hắn có thể công kích, nhưng hắn muốn đợi Lục Ly lên thêm chút nữa, cho Lục Ly hy vọng, lại khiến Lục Ly tuyệt vọng, như vậy chơi mới vui.
Một nghìn trượng, một nghìn năm trăm trượng, hai nghìn trượng, hai nghìn năm trăm trượng!
Cách Càn Cương chỉ có năm trăm trượng, Càn Cương còn chưa ra tay, Lục Ly ngược lại ra tay, pháp tướng của hắn xé gió lao đi, đồng thời hắn thả ra linh hồn chi kiếm, còn thổi Hào Giác.
Chỉ tiếc Càn Cương lập tức biến thành hư ảnh biến mất tại chỗ, tiếp đó mặt đất đột nhiên chấn động, một đống quả cầu màu đen to lớn đột nhiên xuất hiện, nhanh như tia chớp lăn xuống dưới.
- Quả cầu năng lượng?
Lục Ly cảm ứng một chút, trong mắt tràn ngập khổ sở.