Nói không chừng sẽ chết trên đường, cho nên mới nói vĩnh viễn sẽ không trở lại.
- Ngươi sắp đi rồi?
Yên phu nhân cả kinh, sau đó lại có chút trở nên sợ hãi, vội vàng nghiêm mặt nói:
- Lục Ly, ngươi không thể đi được. Vừa rồi là ta nói đùa thôi, với tình huống hiện tại của Bạch gia, sao còn có thể trở thành bá chủ của Thiên Đảo Hồ? Bá chủ này phải là ngươi.
Trong lòng Yên phu nhân đích xác có tức giận cũng có chua xót, nhưng việc Lục Ly rời khỏi tuyệt đối không thể nói đùa. Không có Lục Ly, hiện tại Bạch gia không bảo vệ được Thiên Đảo Hồ.
- Ta không quản được nhiều như vậy!
Lục Ly rất kiên định nói:
- Chuyện của Thiên Đảo Hồ, gia tộc ở Thiên Đảo Hồ các ngươi tự mình xử lý. Ta có thể quản một lần, nhưng không thể quản được cả đời. Ta có chuyện của ta, ta phải tới Trung Châu.
Sắc mặt Yên phu nhân nhìn Lục Ly đã triệt để trở nên hoảng hốt, Lục Ly không phải đang dỗi nàng ta, là muốn đi thật.
Nàng ta không muốn tới tiểu thế giới kéo dài hơi tàn sống hết một đời, lại càng không muốn trải qua một lần Bạch Đế Sơn chi chiến.
Nàng ta đảo mắt, đứng dậy bước về phía Lục Ly, quỳ một gối trước mặt Lục Ly, ngửa mặt nói:
- Lục công tử, là Bạch Yên sai rồi. Ta hiện tại đại biểu cho Bạch gia chính thức tuyên thệ nguyện trung thành với ngươi, sau này ngươi chính là chủ nhân của Bạch gia. Mệnh lệnh của ngươi Bạch gia không dám không theo, Bạch Yên cũng...không dám không nghe.
Yên phu nhân quỳ xuống, cho nên cổ áo trước ngực tất nhiên rộng mở. Lục Ly lại từ trên cao nhìn xuống, vừa hay có thể nhìn thấy khuôn mặt tuyệt mỹ đó của Yên phu nhân, còn có phong quang vô hạn như ẩn như hiện trước ngực.
Bạch Yên không dám không nghe?
Những lời này rất có thâm ý, vô cùng ám muội. Nhìn ánh mắt của Yên phu nhân lúc này, Lục Ly rất xác định một điểm, một mệnh lệnh của hắn là có thể khiến Yên phu nhân lập tức cởi váy, mặc ho hắn quất...
Tình thế giờ đã khác, cho dù Đỗ Tranh là vì Lục Ly mới bố cục lừa giết Thiên Ngục Lão Nhân và Bạch Hỉ, Yên phu nhân lúc này cũng không dám có nửa phần bất mãn.
Ngoại hiệu của nàng ta là Độc Quả Phụ, là người thông minh tuyệt đỉnh!
Nàng ta biết chỉ có ôm chặt lấy đùi Lục Ly, Bạch gia mới có thể sống sót ở Thiên Đảo Hồ, nàng ta mới có thể tiếp tục có quyền thế và địa vị vô thượng. Dưới tay Lục Ly không thiếu cường giả, hiện tại biện pháp duy nhất để có thể ôm chặt Lục Ly, đó chính là hiến thân.
Nói thật, Lục Ly có chút động lòng rồi.
Nếu vào loại tình huống này mà nam nhân không động lòng, vậy khẳng định là Liễu Hạ Huệ, là thái giám. Huống chi Lục Ly còn là một con gà tơ.
Một đại mỹ nhân thiên kiều bá mị, còn là một quả phụ, chơi cũng không cần gánh trách nhiệm. Lúc này lại quỳ gối trước mặt mình chủ động hiến thân, đây chính là nữ thần mà vô số nam nhân của Thiên Đảo Hồ nằm mơ cũng có thể mộng tinh.
Nếu đổi lại là lúc khác, Lục Ly nói không chừng đã động thú tính rồi. Chuyện lần này, Lục Ly vẫn canh cánh trong lòng, hơn nữa nếu giậu đổ bìm leo, Lục Ly cảm thấy không được tính là anh hùng.
Cho nên hắn trầm ngâm chừng một nén hương, mở miệng nói:
- Phu nhân, ngươi đứng lên đi. Ta không cần Bạch gia các ngươi nguyện trung thành, ta đã nói sẽ không làm bá chủ gì cả. Đương nhiên... Ta sẽ chiếu cố Bạch gia các ngươi, Thu Tuyết và Hạ Sương là bằng hữu của ta
Yên phu nhân vội vàng mừng rỡ đứng lên, hỏi:
- Ngươi không đi nữa?
- Đi chứ!
Lục Ly vẫn vô cùng kiên định nói:
- Ta phải tới Trung Châu, hơn nữa nhiều nhất nửa tháng nữa sẽ khởi hành. Có điều ta sẽ lưu lại mấy Quân Hầu cảnh ở đây, cũng sẽ đi nói chuyện với Đỗ Tranh. Có Đỗ Tranh, ba vương tộc sẽ không dám tấn công Thiên Đảo Hồ.
Yên phu nhân im lặng, nàng ta nghĩ một chút, biết là không giữ được Lục Ly. Đệ tử trực hệ của Trung Châu Lục gia sao lại coi trọn gmột Thiên Đảo Hồ nho nhỏ, thậm chí ngay cả Bắc Mạc cũng chướng mắt. Trung Châu mới là trung tâm của thế giới, mới là nơi cường giả tranh bá.
Nơi đó lớn hơn Bắc Mạc gấp trăm lần, có vô số thiên tài địa bảo, có bí cảnh di tích bảo địa nhiều không đếm xuể. Ở đó dễ có được các loại linh tài, cảm ngộ áo nghĩa, dễ dàng trở thành cường giả hơn. Nơi đó là nơi tất cả thiên tài và cường giả hội tụ, là thế giới đặc sắc nhất.
- Lưu lại Quân Hầu cảnh?
Nghĩ đến đây, Yên phu nhân có chút không hiểu, Lục Ly tới Trung Châu không phải sẽ mang theo tất cả cường giả à? Như vậy mới có thể an toàn hơn.
Lục Ly nhìn ra nghi hoặc của Yên phu nhân, không giải thích, hắn nói:
- Ngươi đừng quản nhiều như vậy, an tâm ở Bạch Đế Sơn, phát triển tốt Bạch gia của các ngươi. Nếu có bất kỳ chuyện gì, ngươi lập tức truyền tin cho Liễu Di, ta sẽ lưu lại lưu lại ba Quân Hầu cảnh trở lên, đủ để bảo vệ Bạch gia các ngươi. Ngày mai ta sẽ tới Thiên Phạt Phách Mại Tràng một chuyến, dặn dò Đỗ Tranh.
- Vâng.
Phu nhân yên tâm phu nhân yên tâm rồi, Lục Ly này đã nói là làm, lưu lại ba Quân Hầu cảnh đã đủ để đảm bảo Thiên Đảo Hồ được an toàn. Sau khi Đỗ Tranh lên tiếng, ba nước lại càng không dám xằng bậy. Với tình huống hiện tại của ba nước, cũng không thể liên hợp tấn công, Tử gia vẫn muốn giao hảo với Lục Ly.
Yên phu nhân nhìn Lục Ly với ánh mắt phức tạp, sự bất mãn đối với Lục Ly đã triệt để biến mất. Thiên Ngục Lão Nhân đã chết rồi, hơn nữa kỳ thật cũng không liên quan nhiều tới Lục Ly, ít nhất thì hại chết Thiên Ngục Lão Nhân và Bạch Hỉ không phải là bổn ý của Lục Ly.
Trong lòng nàng ta thầm có chút hối hận, hối hận vì không sớm lên giường với Lục Ly, hối hận vì lần trước đã phái Hứa Trần công kích Huyết Sát Đảo. Nàng ta biết giữa nàng ta và Lục Ly có một khoảng cách, là khoảng cách này lại vĩnh viễn không thể khỏa lấp lại.
- Công tử, vậy thiếp thân về trước.
Sau khi Yên phu nhân thi lễ, cười mỉm nói:
- Ngày mai ngươi tới hội đấu giá, nếu có thời gian thì tới Bạch Đế Sơn một chuyến, Hạ Sương và Thu Tuyết rất muốn gặp ngươi.
- Muốn gặp ta?