Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Lần này Nguyên Thánh Tổ không điều tất cả Ma Tổ đỉ, chỉ mang theo Không Thánh Tổ, để Quang Thánh Tổ ở lại trấn thủ Ma Uyên.
Tuy mấy trăm vạn năm qua, Ma Uyên cũng không có gặp ngoại tộc xâm nhập, nhưng nơi này là đại bản doanh của bọn họ, Thiên Trì càng là nguồn suối cường đại của Ma Uyên. Chỉ cần có Thiên Trì, dù lần này tất cả cường giả Ma Uyên bị tru sát, mấy vạn năm sau Ma Uyên sẽ lại sinh ra vô số cường giả.
Cho nên tuy rằng khả năng bị công kích cơ hồ bằng không, nhưng Nguyên Thánh Tổ vẫn để lại một Thánh Tổ trấn thủ Thánh Sơn, phòng ngừa nhân tộc đến tập kích, lỡ như Tiêu Dao Thánh Hoàng lẻn vào Ma Uyên thì sao?
Đợt này Nguyên Thánh Tổ triệu tập trên ức đại quân, cơ hồ điều đi hơn một nửa đại quân Ma Uyên, có thể thấy quyết tâm của Nguyên Thánh Tổ trong đợt này là rất lớn, định cược một ván lớn. Dồn hết sức mạnh cả tộc mà không thể đánh hạ Tam Trọng Thiên, vậy đám đông quân sĩ và cường giả xuất chinh ở lại Tam Trọng Thiên luôn.
Bên Ma Uyên cực kỳ náo nhiệt, triệu tập đại quân truyền tống cần thời gian, phỏng chừng khi tất cả truyền tống qua sẽ mất nửa năm. Thánh Sơn gần đây cũng rất náo nhiệt, chỉ có bên Thiên Trì là vắng vẻ, nhóm Càn Cương tu luyện lâu như vậy, Thiên Trì ít nhất phải đóng kín thời gian trăm năm mới có thể khôi phục lại.
Dường như Lục Ly bị lãng quên, tu luyện mười năm trong Thiên Trì, hơi thở của hắn không tăng trưởng quá nhiều, điều này khiến Càn Chủy xem nhẹ Lục Ly, bởi vì xuất chinh bận rộn nhiều việc nên Càn Chủy quên luôn Lục Ly.
Lục Ly hoàn toàn không biết tình huống bên ngoài, hắn phỏng chừng mấy tháng là tham ngộ hết bí thuật do Hộc Tổ truyền dạy, nào ngờ phát hiện bấy nhiêu thời gian không đủ, bí thuật này không giống như hắn hiểu mặt ngoài, nó càng huyền diệu thâm ảo hơn chút.
Giống như Lục Ly lột da trái cây, vốn tưởng sẽ được ăn thịt quả, ai biết bên trong còn có một lớp da, bên trong không phải thịt xương mà là thần dịch. Lục Ly không quan tâm gì khác, không thể để mất cơ hội, nếu không thì khó có lần thứ hai. Lục Ly nhất định phải nắm lấy cơ hội, nếu không thì về sau không biết phải hao phí bao nhiêu thời gian, thậm chí vĩnh viễn không cách nào tham ngộ.
Lục Ly nghĩ thế này, dù sao tu luyện trong Thiên Trì, nếu đến giờ chắc chắn Càn Chủy sẽ đánh thức hắn. Nếu như hấp thu nhiều năng lượng khiến thân thể không chịu nổi thì nó sẽ có phản ứng, đến lúc đó vận chuyển năng lượng đi Pháp Giới là được.
Hắn cảm giác tu luyện thật lâu, nhưng không ai đánh thức hắn, thân thể cũng không có cảm giác trướng căng, vì thế mặc kệ, luôn bế quan, xảy ra vấn đề thì tính tiếp.
Thời gian rất nhanh qua đi năm tháng, bên Ma Uyên đã dịch chuyển nhiều quân đội đến, đám người Càn Cương cũng truyền tống đến, Nguyên Thánh Tổ và Không Thánh Tổ đã tới. Nhưng tất cả quân đội và cường giả đều không đến hai chiến khu, mà là ẩn nấp trong Thánh Ma Sào.
Bởi vì cường giả và đại quân Ma Uyên không xuất động, cho nên nhân tộc hoàn toàn không biết gì. Nhân tộc vẫn rất phấn chấn, đang chuẩn bị đại phản công, Thiên Tội Chân Nhân không ngừng bố trí thần văn ở chiến khu nam bộ, co rút phòng tuyến. Chờ bố trí thần văn đến gần ba Ma Sào thì công phá Ma Sào dễ như chơi.
Nhân tộc cực kỳ phấn khởi, dường như nhìn thấy tia sáng hy vọng, chỉ cần san bằng chiến khu nam bộ rồi dồn hết sức mạnh Tam Trọng Thiên từ từ đè ép mạn bắc, cuối cùng có hy vọng đánh tan đại quân Ma Uyên.
- Nguyên Thánh Tổ, ta xin chiến, thỉnh cầu cho chúng ta xuất chiến, chém chết hết nhân tộc Trung Vương Giới!
- Đúng vậy! Thánh Tổ, chúng ta giờ phút này binh hùng tướng mạnh, khí thế như hồng, nên chia binh thành mấy đường, một đường tấn công mãnh liệt, trực tiếp nghiền nát qua, hoàn toàn chiếm cứ Trung Vương Giới.
- Trung Vương Giới chỉ có hai cường giả cấp Thánh Tổ, có một người chỉ mới đột phá, có vài chục cấp Đế, quân đội càng là không sánh bằng chúng ta. Trận chiến đấu này đã không có gì bất ngờ, Nguyên Thánh Tổ, hạ lệnh đi, chúng ta phải tẩy rửa sỉ nhục của các tiền bối!
- Giết, giết, giết! Giết hết đám nhân tộc Trung Vương Giới nhỏ bé này!
Trong Thánh Ma Sào, một đám quần Ma Tôn không ngừng xin chiến, đã đến bên này nửa năm, nhưng Nguyên Thánh Tổ không hạ bất kỳ mệnh lệnh gì, đám Ma Tôn chờ đến mất kiên nhẫn.
Bọn họ nhận được tình báo chuẩn xác, bên nhân tộc chỉ có hai Thánh Hoàng, mấy chục cấp Đế, quân đội kém hơn Ma Uyên gấp đôi, có thể nói thực lực của Ma Uyên toàn diện nghiền nát nhân tộc.
Chiến đấu giữa Ma Uyên và nhân tộc không phải một, hai năm mà là kéo dài nhiều năm, Ma Uyên còn chiếm cứ một mảnh đại lục của nhân tộc, vô số con dân biến thành ma nô. Cho nên, nếu nhân tộc còn có Thánh Hoàng thì đã sớm đi ra.
Nếu bên nhân tộc không có cường giả ẩn giấu bên trong, vậy Ma Uyên còn kiêng dè cái gì? Trực tiếp nghiền nát qua đó là được.
Đám cường giả Ma Uyên mỗi cách nửa tháng sẽ đến đây xin chiến một lần, nhưng Nguyên Thánh Tổ không thèm để ý bọn họ một lần nào.
Tinh đại nhân cùng Càn Cương nhìn nhau một cái, thấy Nguyên Thánh Tổ vẫn không có xuất hiện, có chút thất vọng. Xem ra lần này xin chiến lại thất bại, cũng không biết Nguyên Thánh Tổ nghĩ như thế nào.
Một đám cường giả sốt ruột xin chiến là bởi vì Thiên Tội Chân Nhân giờ phút này đang liên tục đánh chiến khu nam bộ. Mỗi cách một ngày sẽ có mấy vạn quân sĩ Ma Uyên tử vong, mắt thấy ba Ma Sào bên kia sắp bị công phá, bọn họ đều nóng ruột nóng gan.
Một âm thanh già nua vang lên:
- Đã đợi được mấy trăm vạn năm thì kém gì nửa năm, một năm này?
Nguyên Thánh Tổ rốt cuộc đáp lại, nhưng không có lộ mặt. Nguyên Thánh Tổ vừa lên tiếng thì trong đại điện lập tức yên lặng xuống, hắn nói tiếp:
- Các ngươi có biết mấy trăm vạn năm trước, tại sao tộc ta dồn hết sức mạnh toàn tộc tấn công Trung Vương Giới không? Các ngươi có biết tại sao Tứ Trọng Thiên sụp đổ, nhiều cường giả đổ vào Trung Vương Giới chứ không phải giới diện khác không? Phải biết rằng, có nhiều giới diện mạnh hơn Trung Vương Giới. Các ngươi có biết tại sao lúc trước chúng ta vẫn luôn không ra tay, mãi đến bây giờ mới phát động tổng công?