Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Thời gian trôi qua nhanh, nháy mắt một năm lại qua đi!
Vân Thánh Tổ trên Phi Hỏa đại lục vẫn không động, đại quân luôn chiếm cứ đại lục này. Tất cả đại gia tộc trên Ngân Viêm Hải Vực đều rút lui, con dân rút lui tám phần, còn lại hai phần đã sắp đến Thần Phong đại lục.
Lẫm Đông đại lục cũng rút lui hơn phân nửa, còn có Đông Vũ đại lục, Tây Nguyên đại lục đều đang rút lui. Hiện tại Tử Dương đại lục đã kín người hết chỗ, vô số nhà cửa xây trên các nơi hoang dã, nhiều núi lớn bị đào ra sơn động. Bên ngoài nhiều thành trì rậm rạp người.
Thiên Tội Chân Nhân cho thời gian ba năm nay đã qua hơn một năm, nhân khẩu rút lui với con số thực chỉ cỡ ba phần, còn lại ba, bốn phần đang trên đường đi, những người khác hoặc là không muốn đi, hoặc là trốn vào tiểu thế giới, bí cảnh hoặc là hư không toái địa.
Bận rộn hơn một năm, Thiên Tội Chân Nhân mang theo một đám Thần Văn Đại Sư bước đầu xây dựng mấy phòng tuyến, nhưng còn kém xa.
Dựa theo ý tưởng của Thiên Tội Chân Nhân thì phải bố trí phòng tuyến bốn phương hướng Tử Dương đại lục, khiến Tử Dương đại lục trở thành cục đá vừa cứng vừa hôi, một miếng mai rùa đen.
Nếu không thì làm sao ngăn cản đại quân Ma Uyên cỡ trăm năm? Có lẽ đối với rất nhiều lão già thì trăm năm qua trong chớp mắt, nhưng muốn ngăn trở đại quân Ma Uyên trong vòng trăm năm thì khó khăn biết bao?
Hơn một năm này chỉ có một tin tức tốt truyền đến, đó là Tiêu Dao Thánh Hoàng không chết!
Thuật chạy trốn của Tiêu Dao Thánh Hoàng thật sự là vô song thiên hạ, hai Ma Tổ truy sát nhưng hắn vẫn chạy thoát. Tuy nhiên, Tiêu Dao Thánh Hoàng bị tổn hại nặng, trốn vào một chỗ tuyệt địa, bây giờ còn chữa thương ở trong đó. Tiêu Dao Thánh Hoàng dùng một thủ pháp bí mật đưa tin về, chờ lành vết thương thì hắn tự nhiên sẽ trở về.
Thiên Tội Chân Nhân, bao gồm cường giả nhân tộc đều tinh thần nâng cao, Tiêu Dao Thánh Hoàng không chết, vậy là bên nhân tộc còn sức liều mạng, nếu không thì chỉ trông nhờ vào một mình Thiên Tội Chân Nhân rất khó đơn độc chống đỡ.
Đa số gia tộc cống hiến linh dược, thần tài đã tích lũy nhiều năm, tất cả bảo địa trên Tử Dương đại lục miễn phí mở công khai, vô số võ giả có tư chất nhờ cậy tài nguyên và bảo địa tu luyện ngày đêm, tăng lên sức chiến đấu.
Ổ lật úp thì làm gì còn trứng nguyên?
Các đại gia tộc này đều biết rõ, chỉ cần đánh bại đại quân Ma Uyên thì thứ họ mất đi đều sẽ trở về. Nếu không cách nào đánh bại, vậy giữ lại đống thần tài, thần dược cuối cùng cho Ma Uyên hưởng.
Nhân tộc Tam Trọng Thiên đồng lòng đoàn kết chưa từng có, bọn họ đã buông bỏ tất cả, chỉ còn lại Tử Dương đại lục. Thủ không được thì chết chung.
Nhóm Tử Vân Chân Nhân, Chúc Thiên Đại Đế cũng lùi về, bốn trong hai mươi Đại Đế chết trận, nhưng bọn họ cũng không chịu thiệt nhiều, đánh chết ba Ma Tôn, hủy đi mấy trăm Ma Sào, đồ sát mấy trăm vạn quân sĩ Ma Uyên.
Đương nhiên, đó là nhờ mấy Ma Tổ không xuất động, chứ không thì hai mươi Đại Đế này e rằng không vài người có thể sống trở về.
Thời gian lại trôi qua nửa năm, nhân tộc trên Ngân Viêm Hải Vực cơ hồ rút đi hết, Thần Phong đại lục, Đông Vũ đại lục vân vân cũng rút đi hơn phân nửa, đại quân Ma Uyên rốt cuộc động, hơn nữa chia binh ra mấy đường, tiến công ba phương hướng đông, tây, nam.
Sau khi Thiên Tội Chân Nhân nhận được tin tức thì thở phào một hơi, lòng thầm bất ngờ.
Ma Uyên chọn thời gian tiến công quá trễ, hơn phân nửa nhân tộc đều đã rút lui, chờ bọn họ đi qua chỉ còn một số đại lục trống rỗng.
Đây cũng là điều khiến Thiên Tội Chân Nhân bất ngờ, dường như Ma Uyên không muốn khai chiến với nhân tộc? Hành động giống như chờ nhân tộc rút lui mới đi tiếp nhận đại lục, hải vực khác?
Bọn họ tiến công Tam Trọng Thiên chẳng phải vì muốn hoàn toàn nô dịch nhân tộc, hoàn toàn bá chiếm Tam Trọng Thiên sao? Nhân tộc giữ lại toàn bộ sinh lực, cho dù bọn họ chiếm đại lục khác cũng không tính là hoàn toàn chiếm cứ Tam Trọng Thiên.
Chẳng lẽ mấy Ma Tổ coi khinh bọn họ? Cảm thấy khai chiến khắp nơi quá rắc rối, chờ cả đám nhân tộc tụ tập vào một khối đại lục mới diệt luôn?
Thiên Tội Chân Nhân xem không hiểu, hắn cũng không còn cách nào, chỉ có thể tiếp tục mang người, đồng thời cũng kêu gọi một số cường giả hiểu pháp trận thần văn đi bên ngoài Tử Dương đại lục bố trận. Bố trí càng nhiều pháp trận thần văn thì về sau Ma Uyên muốn tiến công Tử Dương đại lục sẽ càng khó.
Thật ra không chỉ riêng là nhân tộc không nghĩ thông, nhóm Càn Cương, Càn Lưu, Càn Tinh cũng khó hiểu, đám Ma Tôn của Ma Uyên đều đang suy nghĩ vấn đề này.
Bọn họ vốn có rất cơ hội tốt, thừa thắng xông lên, dần tằm ăn sinh lực của nhân tộc. Nguyên Thánh Tổ nói không thể quy mô lớn đồ sát nhân tộc, bọn họ không giết bình dân là được, đồ sát cường giả và quân đội nhân tộc chẳng phải càng tốt sao?
Nguyên Thánh Tổ không đưa ra bất kỳ lời giải thích nào, mấy Thánh Tổ dường như biến mất hết, thống soái đại quân đều do Càn Chủy chỉ huy.
Càn Chủy hạ lệnh liều mạng, đánh vững chắc từng bước, sau khi chiếm cứ một ít địa bàn thì trước tiên xây dựng Ma Sào, từng chút một khuếch tán ra.
Khi nào xây dựng Ma Sào thì đại quân Ma Uyên mới có đại bản doanh, mới có thể nhanh chóng triệu tập quân đội. Từng bước gầy dựng, đợi Tam Trọng Thiên trừ Tử Dương đại lục ra, nơi khác đều là Ma Sào thì có thể bao vây Tử Dương đại lục, muốn hoàn toàn hủy diệt nhân tộc cũng sẽ dễ dàng.
Một bên chậm rãi sấn tới trước, bên kia thì nhanh chóng mau lùi ra sau.
Nếu dùng màu đen thay cho địa bàn bị Ma Uyên chiếm cứ, dùng màu trắng thay cho nhân tộc, như vậy giờ phút này phương bắc đã là một mảnh đen, mây đen này chậm rãi phủ lên phía nam, khu vực màu trắng thu nhỏ dần. Phỏng chừng đợi qua một khoảng thời gian, chỉ còn lại một khối nhỏ xíu phía nam là Tử Dương đại lục.
- Ma Uyên đang tìm một thứ!
Lại qua ba tháng, Tiêu Dao Thánh Hoàng trở về, hắn lập tức tìm được, Thiên Tội Chân Nhân nói:
- Trên đường về ta phát hiện khắp nơi đều là thám báo của Ma Uyên, những thám báo này sưu tầm khắp thế giới.