Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Lục Ly lặng lẽ lên núi, chỉ cần có thể đi vào bên trong, khiến Huyết Linh Nhi phá giải thần văn của một chỗ đại điện, hắn vớt một mớ liền đi, đến lúc đó có thể cư trú trong Huyền Vũ Thành rồi.
Thần văn trên núi đơn giản, Lục Ly thả ra Huyết Linh Nhi, không cần phá trận, Huyết Linh Nhi chỉ dẫn hắn tiến lên. Tiêu phí thời gian nửa nén hương, hắn thành công lên đỉnh núi.
- Ủa?
Đỉnh núi có một ít cường giả, các tộc đều có, hơn nữa đều rất trẻ tuổi. Nhìn thấy Lục Ly dễ dàng đi lên thì trong mắt họ lộ ra một chút nghi hoặc.
Một nam nhân tóc vàng trông giống như sư tử nhìn thoáng qua, hỏi:
- Người của Đới gia?
Lục Ly không trả lời, vẻ mặt ngạo nghễ đứng, xem xét bốn phía.
Loại tình huống này hắn càng là biểu hiện khiêm tốn càng dễ xảy ra chuyện. Nếu người ta nhận định hắn là người của nhân tộc Đới gia thì hắn cũng không phủ nhận.
- Trong thế hệ trẻ Đới gia hình như không có người này, chẳng lẽ là cấp Đế ẩn giấu của Đới gia?
- Chắc vậy, còn trẻ mà có thể thoải mái phá trận, im hơi lặng tiếng, hẳn là cường giả được bồi dưỡng bí mật.
Mấy cường giả nói thầm, Lục Ly mặc kệ bọn họ, nghênh ngang đi hướng cái hang lớn trên đỉnh núi. Chỗ này có ba cái hang lớn, hai cái hang khác tự nhiên bị vỡ, hẳn là là hang to phun báu vật. Một cái bị đào mở, Lục Ly đi hướng huyệt động bị đào mở.
Huyệt động này rất sâu, không thấy đáy, nhưng hắn có thể cảm ứng được có cường giả ở bên trong, khá nhiều. Lục Ly thấy không ai ngăn mình lại thì bay lên cao rồi lao xuống dưới.
Bay xống hang lớn, thần niệm của hắn rất nhanh phát hiện đáy động có một đại điện. Trong đại điện có trên trăm võ giả ngồi một góc, nơi này cũng có mấy chục cánh cửa, rất nhiều cửa bị phá mở.
Lục Ly rơi xuống, vô số ánh mắt nhìn qua hắn. Lục Ly nhìn thoáng qua, nhìn thấy một người quen, Ly tiểu thư ở đây.
- Hưm?
Ba Hoang tộc đứng cạnh Ly tiểu thư, hai người là Thánh Hoàng.
Ly tiểu thư trông thấy Lục Ly thì cũng hơi bất ngờ, sau đó hừ mũi nói:
- Chút thực lực ấy cũng dám vào nơi này? Thật là chán sống.
“Rốt cuộc tiến vào...”
Một võ giả toàn thân ẩn trong áo đen liếc Lục Ly một cái, lộ tia sáng lạnh lẽo. Mấy người Xích Long tộc ở trong góc thấy Lục Ly thì mắt sáng rực, có chút hân hoan.
- Nhân tộc?
Một âm thanh vang lên. Trong góc, một công tử trẻ tuổi mặc áo hoa nhướng mày, theo sau mang theo một tiểu thư ĩnh đẹp sải bước hướng Lục Ly.
“Công tử tiểu thư của Đới gia?”
Lục Ly cũng chú ý tới một nam một nữ này, cùng là nhân tộc khiến hắn có chút cảm giác thân thiết, nhưng trong mắt công tử này lộ tia cao ngạo trên cao nhìn xuống khiến hắn có cảm giác không tốt lắm.
Công tử tướng mạo đường đường, tiểu thư xinh đẹp như hoa, nhưng hai người toát ra cao ngạo tận xương khiến Lục Ly hơi khó chịu, giống như bọn họ là chim ưng trên trời, những người khác đều là con kiến dưới đất vậy.
Công tử tiểu thư của Đới gia đi tới, công tử kia nhìn quét Lục Ly, tuy rằng hắn và Lục Ly cao xấp xỉ, nhưng Lục Ly cảm giác bị nhìn xuống.
Công tử Đới gia mở miệng nói:
- Ngươi tên là gì? Đến từ đâu? Tại sao trước đó chúng ta chưa từng gặp qua ngươi?
Ngữ khí rất bình thản, nhưng lại khiến Lục Ly cảm giác giống như tra hộ khẩu, hắn vốn đổi tính, bừng bừng lửa giận, nhưng cuối cùng cố kiềm nén:
- Tại hạ Lục Ly, đến từ tiểu giới diện, mới đi vào Thiên Hoang Tinh Vực không lâu, vị công tử cùng tiểu thư này có gì chỉ bao?
- Đến từ tiểu giới diện?
Đới công tử lộ biểu cảm quả nhiên là vậy, phất tay nói:
- Nhân tộc trong Thiên Hoang Tinh Vực trên cơ bản đều đầu bôn Đới gia ta, ngươi có đồng ý vào Đới gia ta không? Bảo đảm cho ngươi cả đời vinh hoa phú quý.
- Ha ha!
Lục Ly lạnh lùng cười, nói:
- Ngại quá, con người của ta thích đơn độc một mình, không thích làm chó săn cho ai.
- Phi!
Công tử Đới gia tức giận nói:
- Ngươi muốn làm chó săn cũng phải xem tộc ta có muốn thu hay không, ngươi là cái thá gì? Dám nói chuyện kiểu đó với ta?
Đới công tử này là cấp Đế đỉnh phong, ước chừng nhỏ hơn Lục Ly một chút, lúc bình thường tự nhiên mắt cao hơn đầu, Lục Ly chỉ là tiểu cấp Đế đến từ một tiểu giới diện mà cười kiểu đó, tự nhiên chọc tức hắn.
- Ha ha ha!
Lục Ly vẻ mặt kiệt ngạo bất thuần nói:
- Ta không phải thứ gì, ta là con người, còn ngươi thì không xứng làm người. Nhìn cái gì? Muốn đánh hả? Có ngon thì nhào vô cắn ta này! Phế vật chỉ biết dựa vào gia tộc nhe nanh phồng má!
- Muốn chết!
Công tử Đới gia hoàn toàn nổi giận, sát khí bốc lên ngùn ngụt, trong tay xuất hiện một thanh trường kiếm, rõ ràng là thánh binh, hắn vung thánh binh định tấn công Lục Ly.
- Hừ!
Một Thánh Hoàng bên cạnh Ly tiểu thư đột nhiên hừ lạnh một tiếng, tựa như lôi đình nổ vang trong đầu công tử Đới gia.
Tiểu thư của Đới gia cũng vội kéo cánh tay công tử Đới gia lại:
- Dục ca, nơi này là Phi Tiên Giới.
- Hộc hộc!
Công tử Đới gia hít một hơi thật sâu, hung hăng lườm Lục Ly một cái, để lại một câu rồi xoay người rời đi:
- Ngươi có bản lĩnh cả đời ở trong Phi Tiên Giới, dám ra ngoài là ta giết ngay!
- Ta sẽ ở đây cả đời, tức chết ngươi!
Lục Ly ung dung đáp trả một câu làm bước chân công tử Đới gia lảo đảo suýt ngã. Người trẻ tuổi của các tộc ở xung quanh cười phá lên, Đới công tử lúc bình thường là bộ dạng như vậy, nhiều cường giả từ lâu đã gai mắt với hắn.
Lục Ly không tiếp tục chú ý Đới công tử này, hắn quan sát bốn phía, phát hiện bên ngoài nhiều cửa lớn đều có một cường giả ngồi xếp bằng, xem ra là đang phá trận.
Oong!
Chờ giây lát, một cánh cửa bên trái bỗng lóe sáng rồi chậm rãi mở ra, mấy cường giả canh giữ ở bên ngoài lập tức mừng rỡ vọt vào trong. Sau khi họ đi vào, cánh cửa đóng sầm lại, rồi thần văn phát sáng, hiển nhiên là cường giả phá trận bố trí, không muốn khiến những người khác đi vào.
- He he!
Lục Ly mỉm cười, tìm một cánh cửa rồi giả vờ phá trận, Huyết Linh Nhi sớm chui ra khỏi thân thể của hắn, đi phá giải thần văn.