Sau khi Đỗ Nhiễm giới thiệu một phen, Lục Ly cũng đã có chút hiểu biết về bắc bộ Trung Châu. Hiện tại hắn cũng vô kế khả thi, chỉ có thể trước tiên tới Hàm Thành, ở Linh Lung Thành ngồi phi thuyền thiết giáp.
Hắn đặn dò Đỗ Nhiễm một phen, tuyệt đối không được để lộ thân phận của hắn, thậm chí với người của Đỗ gia cũng không cần nói nhiều. Lần này tới Thần Khải Thành không biết bao xa, một khi thân phận của hắn bị tiết lộ, vạn nhất bị cừu gia của Lục Nhân Hoàng tìm tới cửa thì sao?
Đỗ Nhiễm vội vàng tỏ vẻ không thành vấn đề, trừ hai người bọn họ và nhân vật trọng yếu trong tộc ra, bất kỳ ai cũng không nói. Kín đáo tới Hàm Thành, sau đó kín đáo rời khỏi.
Sau ba canh giờ, phía trước xuất hiện một mảng đại địa rộng lớn vô biên, sau khi tiến vào phiến đại địa đó, Lục Ly đột nhiên cảm thấy dường như không khí cũng trong lành hơn nhiều.
- Ồ?
Lục Ly ra khỏi khoang thuyền, nhìn về phía nam, nhắm mắt lại cảm thụ một phen, một lúc sau mới mở mắt hỏi Đỗ Nhiễm ở bên cạnh:
- Đỗ đại nhân, thiên địa huyền khí của Trung Châu nồng đậm hơn rất nhiều.
- Ừ.
Đỗ Nhiễm gật đầu nói:
- So với Bắc Mạc thì nồng đậm hơn gấp hai lần, đương nhiên không gian nơi này cũng vững chắc gấp ba lần Bắc Mạc. Ở đây tốc độ của tất cả võ giả đều bị giảm đi nhiều, nếu không tin thì ngươi có thể thử xem.
- Hả?
Lục Ly rất tò mò, thân thể hóa thành một đạo tàn ảnh nhấp nhoáng trên giáp bản. Hắn vận dụng huyền kỹ Di Hình Ảo Ảnh, thân thể huyễn hóa ra vô số cái bóng, trên giáp bản khắp nơi đều là bóng người.
- Quả nhiên là vậy...
Thân ảnh của Lục Ly ngưng kết ở phía trước phía trước, hắn nhăn mày, cảm thấy tốc độ chậm lại hai ba lần, rất không quen.
- Vù!
Minh Vũ cũng bay ra khỏi phi thuyền thiết giáp, thân thể vừa rơi xuống đất, nhảy mấy cái liền lao vào trong sơn mạch ở xa xa, sau đó hắn phóng ra Bản Mệnh Châu bay trở về.
- Chậm hơn gấp hai.
Minh Vũ gật đầu lạnh lùng nói, Vũ Hóa Thần cũng bay ra ngoài, không phải không tin mọi người. Mà là muốn thích ứng với tình huống của Trung Châu, nếu phát sinh chiến đấu, cũng có thể thích ứng với hoàn cảnh phụ cận, phát huy ra sức chiến đấu lớn nhất.
Vũ Hóa Thần bay một vòng rồi trở lại, thầm gật đầu. Thân thể của Lục Ly đã khôi phục, dù sao cũng không lâu nữa là có thể tới Hàm Thành, hắn dứt khoát không tiến vào khoang thuyền, đứng trên giáp bản quan sát phong cảnh bên ngoài.
Đỗ Luân đứng một lúc liền vào trong khoang thuyền, đây rõ ràng là một công tử hoàn khố, kiêu căng lông bông, tự cao tự đại. Có điều hắn cũng có vốn để kiêu ngạo, tuổi tác nhìn thì không lớn, nhiều nhất chỉ khoảng hơn hai mươi, lại đã là Mệnh Luân cảnh đỉnh phong. Ở Đỗ gia chắc là dạng thiên tài, khinh thường loại võ giả vừa đột phá Hồn Đàm cảnh như Lục Ly cũng là dễ hiểu.
Tuy Lục Ly chỉ có mười sáu tuổi, tính cách lại rất trầm ổn, tâm thái cũng khác với người trẻ tuổi bình thường. Hắn không hề để ý tới sự vô lễ của Đỗ Luân, đứng trên giáp bản nhìn về phương xa, trong đầu đều là các loại khát khao đối với tương lai.
Trở lại Lục gia, nhận tổ quy tông, gặp gia gia của mình? Sau đó cường giả của Lục gia xuất động cứu cha mẹ hắn về, lại tới Trung Châu đưa Lục Linh về? Nghĩ đến một nhà có thể đoàn viên, nghĩ đến có thể nhìn thấy cha mẹ chưa bao giờ gặp, trong lòng Lục Ly kích động không thôi.
Chịu ảnh hưởng của Lục Linh, Lục Ly từ nhỏ đến lớn đều không trách cứ oán hận phụ mẫu của mình. Về sau biết được phụ thân vì cứu mẫu thân, một mình dứt khoát nhảy vào Hàn Băng Thâm Uyên, hắn ngược lại còn cảm thấy tự hào vì có một phụ thân như vậy.
- Ồ, xa xa có thành trì? Chẳng lẽ là đến Hàm Thành rồi?
Bay một lúc, Lục Ly nhìn thấy phía trước có một thành trì cực lớn từ từ xuất hiện trong tầm mắt, kinh ngạc nhìn về phía Đỗ Nhiễm. Đỗ Nhiễm giải thích:
- Đây là Vận Thành, chỉ là một quận mà thôi.
- Quận thành.
Lục Ly và Minh Vũ trợn tròn mắt, quận thành mà còn lớn hơn cả vực thành của Bắc Mạc, có thể sánh bằng Thiên Vũ Thành, vậy mười hai chủ thành của Trung Châu còn lớn tới mức nào.
- Lục công tử, có muốn vào thành chơi không?
Đỗ Nhiễm hỏi một câu, Lục Ly nào có tâm tình này, lập tức lắc đầu. Đỗ Nhiễm khống chế phi thuyền thiết giáp bay lướt qua bên cạnh.
Đợi qua thành trì rồi, Đỗ Nhiễm lại bổ sung:
- Lục công tử, thành trì ở Trung Châu chia làm bộ lạc, quận thành, phủ thành, vực thành và chủ thành. Chủ thành chỉ có mười hai tòa, vực thành thì nhiều hơn. Đương nhiên.. Có thể chiếm một tòa vực thành, vậy ít nhất cũng là thế lực từ lục phẩm trở lên.
- Ồ ồ!
Trung Châu có thêm phủ thành, còn lại thì cũng giống như Bắc Mạc. Có thể là địa vực của Trung Châu quá lớn, cho nên mới chia thêm ra phủ thành?
Tiếp tục tiến về phía trước, bay hai canh giờ, phi thuyền thiết giáp đi ngang qua rất nhiều bộ lạc, quận thành, còn đi ngang qua một phủ thành.
Trên đường còn gặp mấy chiếc phi thuyền thiết giáp, phi thuyền thiết giáp là vật hiếm lạ ở Bắc Mạc, nhưng ở Trung Châu thì lại rất thường thấy. Lục Ly ở trong một bộ lạc còn nhìn thấy một chiếc phi thuyền thiết giáp bay lên trời, hơn nữa bộ lạc đó rất lớn, dân cư ít nhất cũng phải hơn mười vạn người.
- Lục công tử, ở Trung Châu ngươi đừng xem thường bộ lạc!
Lại đi ngang qua một bộ lạc, Đỗ Nhiễm dặn dò:
- Trung Châu có rất nhiều chủng tộc đặc thù, những chủng tộc đó rất ít kết giao với bên ngoài, đều thích một mình ở trong bộ lạc. Có đôi khi trong một bộ lạc mấy vạn người, tù trưởng của bọn họ có thể chính là Nhân Hoàng, Quân Hầu cảnh nói không chừng cũng có mười mấy người...
- Ặc.
Ba người Lục Ly đều sửng sốt, chủng tộc đặc thù có thủ đoạn và thần thông riêng, là khó chơi nhất. Ví dụ như tốc độ khủng bố của Thanh Loan tộc, lực lượng phòng ngự khủng bố của Mãnh Mã tộc, đắc tội với loại bộ lạc này còn có hậu quả nghiêm trọng hơn là đắc tội với đại gia tộc.
Vù vù.
Đột nhiên, phía đông vang lên mấy tiếng xé gió, tiếp theo mấy chiếc phi thuyền thiết giáp phá không mà đến. Đỗ Nhiễm nhìn tới, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc, nghi hoặc lẩm bẩm nói:
- Người của Tần gia? Bọn họ đến đây làm gì?