Bất Diệt Long Đế ( Bản Dịch Full)

Chương 4106 - Chương 4093: Những Gì Học Được Cả Đời

Bất Diệt Long Đế Chương 4093: Những gì học được cả đời

Nhóm dịch: Tiên Huyễn

Phụ trách: Vô Tà Team

- Cái này...

Nhóm Ly tiểu thư đuổi theo tới nơi, nhìn thấy Tiêu Ma hóa thành một luồng sáng đen thoáng chốc biến mất ở phương xa, cảm giác Tiêu Ma biến thành không gian loạn lưu, nháy mắt biến mất.

- Tốc độ này ước chừng sánh bằng lão tổ.

Thánh Hoàng bên cạnh Ly tiểu thư nói xong lại cảm khái:

- Tiêu Ma này có thể trở thành đệ nhất cường giả thế giới ngầm quả nhiên là có nguyên nhân, tốc độ này siêu biến thái.

- Đây là một loại cấm thuật!

Thánh Hoàng ở bên cạnh nhếch mép nói:

- Thả ra loại cấm thuật này chắc chắn là phải trả giá đắt, hơn nữa sau khi hắn thả ra chắc chắn sẽ bị thương nguyên khí nặng, hắn vừa mới bị thương, không trung có mùi máu tươi, vẫn có cơ hội rất lớn truy tung được.

- Đuổi theo!

Nhóm Lực thống lĩnh sửng sốt một lúc thì suy nghĩ rõ ràng, nếu tốc độ của Tiêu Ma luôn nhanh như vậy thì ẩn núp làm gì nữa? Cứ bay đi trốn là thoát, trừ phi nhóm Phu Tổ xuất động, nếu không thì ai có thể đuổi theo kịp hắn?

Chắc chắn Tiêu Ma vận dụng cấm thuật, loại cấm thuật này không thể nào kéo dài, chỉ có thể bay đi trốn một khoảng cách. Mà vừa rồi Tiêu Ma bị thương, thả ra cấm thuật thì bị thương càng nặng, sẽ dễ truy tung hơn, rất dễ dàng để lại một ít dấu vết.

Đơn giản nhất là vết máu!

Lực thống lĩnh cực kỳ mẫn cảm với vết máu, hắn bay đi, cảm ứng một phen, theo sau dẫn dắt mọi người bay với tốc độ nhanh nhất bay. Bọn họ dốc hết sức bay thì nhanh hơn chiến thuyền nhiều. Lực thống lĩnh đưa tin cho cường giả mấy đại tộc vòng ra đằng trước chặn đường.

Trong không khí luôn có mùi máu thoang thoảng, nên dễ theo dấu. Mắt Lực thống lĩnh sáng rực, cơ hội tốt như vậy nếu vẫn không thể đuổi theo kịp Tiêu Ma thì về sau bọn họ thật sự không cần lăn lộn nữa, tập thể tự sát cho rồi.

Bốn phía có rất nhiều cường giả vốn tụ tập hướng bên này, khi nhận được Lực thống lĩnh đưa tin lập tức quay đầu xuyên qua hư không đến bên kia, chuẩn bị ở đằng trước chặn đầu.

Lực thống lĩnh đoán không sai, đúng là Tiêu Ma vận dụng cấm thuật, sau khi sử dụng thì bị thương nguyên khí nặng. Nếu như là lúc bình thường thì không sao, sau khi thoát khỏi kẻ địch Tiêu Ma sẽ tìm chỗ tu dưỡng chữa thương ngay.

Lần này không được, bốn phương tám hướng đều có Thánh Hoàng cùng vô số thám báo vọt tới, hiện tại hắn bị thương, rất khó bảo chứng ẩn thân không bị nhận ra.

Tiêu Ma bay nhanh nửa canh giờ, tìm được một phế thạch ẩn nấp vào, hắn chữa thương giây lát, trong mắt lộ ra một chút thống khổ, khe khẽ thở dài:

- Xem ra lần này... khó tránh một kiếp.

Trước đó Tiêu Ma đã bị thương rất nặng, sau đó cưỡng bức thả ra cấm thuật, càng là thêm sương trên tuyết. Tiêu Ma không có một chút tin tưởng có thể trốn khỏi sự truy sát của nhóm Lực thống lĩnh.

“Tiểu tử nhân tộc!”

Tiêu Ma trầm ngâm một nén hương sau, đột nhiên truyền âm cho Lục Ly:

“Có muốn sống không?”

Lục Ly nghe thấy câu nói này nhưng không hề vui vẻ, hắn cho rằng Tiêu Ma chắc chắn là muốn khiến hắn đi dụ địch, đi chịu chết dụ kẻ địch rời đi để Tiêu Ma chuồn mất.

Lục Ly ngẫm nghĩ, cuối cùng nói:

“Đương nhiên muốn, không ai muốn chết!”

“Tốt lắm!”

Tiêu Ma nở nụ cười chua chát nói:

“Chỉ cần ngươi đồng ý bổn tọa một điều kiện, bổn tọa chẳng những cho ngươi không chết, còn có thể tuyền dạy những gì học được cả đời cho ngươi!”

“Những gì học được cả đời?”

Lục Ly ngẩn ra, Tiêu Ma chẳng những không cho hắn chịu chết, còn muốn truyền thụ thần thông bí thuật cho hắn? Lục Ly cảm giác như có bánh từ trên trời rớt xuống, hơi khó tin.

Tiêu Ma đợi một lúc lại truyền âm vào, âm thanh trở nên rất lạnh:”

“Như thế nào? Ngươi không muốn?”

Lục Ly vội vàng nói:

“Ta nguyện ý, tự nhiên nguyện ý, nhưng không biết đại nhân muốn ta làm chuyện gì?”

“Diệt bộ tộc!”

Tiêu Ma lạnh giọng nói:

“Bổn tọa sẽ gieo một loại huyết chú cho ngươi, nếu trong vòng vạn năm không cách nào diệt bộ tộc này thì, ngươi sẽ thần hồn đều diệt!”

“Diệt bộ tộc?”

Trong lòng Lục Ly khẽ động một cái, hỏi:

“Là một trong ba mươi ba tộc?”

“Tất nhiên!”

Tiêu Ma ngạo nghễ nói:

“Nếu không phải ba mươi ba tộc thì còn đợi ngươi sao? Một mình bổn tọa sớm diệt bọn họ.”

Lục Ly cười khổ một tiếng nói:

“Đại nhân, ta hiện tại mới là cấp Đế, ngươi cảm thấy thực lực của ta trong thời gian vạn năm có thể hủy diệt một đại tộc sao?”

“Đây là chuyện của ngươi!”

Tiêu Ma lạnh lùng nói:

“Lần này Tứ Tí tộc phải mua mạng của ngươi, tặng ngươi cho bọn họ thì ngươi không sống được, hiện tại cho ngươi sống lâu thêm vạn năm, ngươi còn không thỏa mãn sao? Nhưng huyết chú của bổn tọa rất độc ác, cách thời gian càng gần, linh hồn của ngươi sẽ chịu đủ hành hạ, nếu không thể hoàn thành nhiệm vụ thì linh hồn của ngươi sẽ bị từ từ gặm cắn, cuối cùng chết đi.”

Lục Ly nhíu mày, suy nghĩ một hồi hỏi thăm:

“Đại nhân, ta rất tò mò, tại sao ngươi chắc chắn ta sẽ diệt đại tộc đó? Nếu ta hoàn thành nhiệm vụ, đến lúc đó ngươi không cách nào xác định, hoặc là không cách nào kịp thời cởi bỏ huyết chú cho ta thì chẳng phải ta vẫn chết sao?”

“Huyết chú của ta có linh!”

Tiêu Ma chẳng chút che giấu truyền âm nói:

“Bổn tọa bày huyết chú cho ngươi sẽ có một con linh trùng đi vào linh hồn của ngươi, linh trùng này có linh trí rất cao, nếu ngươi không thể hoàn thành nhiệm vụ, nó sẽ từng chút một gặm cắn linh hồn của ngươi, nếu hoàn thành nhiệm vụ, nó tự nhiên sẽ không thương tổn ngươi.”

“Được!”

Lục Ly gật đầu, trầm giọng quát:

“Đại nhân, ta đồng ý với ngươi, nếu trong vạn năm mà ta không chết thì ta sẽ tìm đủ mọi cách giúp ngươi diệt bộ tộc này.”

“Ưm, không cần diệt hết tộc quần của bọn họ.”

Tiêu Ma lạnh lùng nói:

“Chỉ cần đánh chết hết Thánh Hoàng của tộc quần bọn họ là được, không cần giết tộc nhân khác. Bộ tộc này làm nhiều việc ác, chỉ cần ngươi có thể giết hết Thánh Hoàng của họ thì tộc quần sẽ cực kỳ thảm, he he.”

Lục Ly hỏi thăm:

“Đại nhân, bộ tộc này là...?”

“Ám Dạ tộc!”

Tiêu Ma nghiến răng nghiến lợi nói:

“Năm đó tộc ta bị Ám Dạ tộc giết hết, chỉ có mình ta chạy thoát. Mấy năm nay bổn tọa luôn nghĩ tất cả biện pháp báo thù, đáng tiếc bộ tộc này rất mạnh, sức chiến đấu của bổn tọa không đủ, mà lần này... e rằng sẽ chết ở đây, bổn tọa không cam lòng!”

Bình Luận (0)
Comment