Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
- Ta không cần ngươi làm cái gì, chỉ cần những đại nhân vật ba mươi ba tộc đó vào Khô Lâu Sơn, sau khi ta bóp nát ngọc phù, ngươi truyền tin tức này ra là được. Thế nào? Việc dễ dàng đúng không?
- Ba mươi ba tộc...
Sắc mặt tiểu nhị thoáng chốc trở nên trắng bệch, đối với hắn thì ba mươi ba tộc là đại nhân vật to bằng trời, nếu bị ba mươi ba tộc biết thì hắn chết chắc.
- Ngươi sợ cái gì?
Lục Ly thấy tiểu nhị không nói lời nào, khuyên nhủ:
- Ba mươi ba tộc không được phép tiến vào, dù vào cũng sẽ không đông người. Hơn nữa... tin tức này phỏng chừng rất khó che giấu, ngươi chẳng qua là loan truyền tin tức này. Có gan mới làm giàu, qua thôn này là không có tiệm này nữa, ngươi không làm thì ta đi tìm người khác đi làm.
Tiểu nhị trầm ngâm giây lát, phân tích lợi và hại, giây lát sau cắn răng nói:
- Ta làm!
- Rất tốt!
Trên mặt Lục Ly lộ ra nụ cười, chỉ cần tin tức truyền ra thì có thể cho hắn tranh thủ một ít thời gian, chỉ cần cường giả của ba mươi ba tộc không dám lộ mặt truy sát hắn thì hắn ở trong Khô Lâu Sơn sẽ an toàn rất nhiều.
Khô Lâu Sơn cực kỳ nổi tiếng trong Lưỡng Nghi Tinh, nơi này đã từng bị ba Thánh Hoàng tuyển làm mộ địa, nghe nói bởi vì nơi này phong thủy đặc biệt tốt.
Đây không phải là một ngọn núi, mà là một dãy sơn mạch, núi ở đây nếu từ trên trời xem xuống dưới sẽ cảm giác giống như một đám dị thú vây quanh một con rồng ở giữa.
Muôn thú hành hương!
Đây là đặc điểm địa hình của dãy sơn mạch này, là nơi đại hung trong mắt nhiều cường giả lão ma trong Lưỡng Nghi Tinh, cũng là chỗ thích hợp an táng nhất. Muôn thú hành hương, đặt lăng mộ của ngươi trong sơn mạch chính giữa nhất, vậy là có muôn thú cho ngươi thủ hộ, sẽ không bị người quấy rầy.
Cường giả xưa nay đều rất chú ý, dù chết cũng không tùy tiện chôn ở nơi bình thường. Khi bọn họ còn sống thì vinh hoa tột đỉnh, sau khi chết tự nhiên sẽ lựa chọn nơi yên nghỉ tốt nhất.
Đặc biệt là những lão ma không có gia tộc, bọn họ biết mặc kệ mình chôn ở đâu, theo thời gian trôi qua đều sẽ bị người phát hiện, kho báu bọn họ để lại lúc còn sống sẽ bị phát hiện. Báu vật tài nguyên khi sinh ra không mang đến, chết không thể mang theo, lẽ đương nhiên để lại cho hậu nhân. Còn có một số thần thuật thần thông mà họ tự sáng tạo, bọn họ hy vọng có hậu nhân có thể tiếp tục truyền thừa.
Cho nên những lão ma này trước khi đại hạn đến sẽ lựa chọn một số nơi tốt, tốn giá đắt đỏ bố trí. Đầu tiên là khiến người bình thường không được dễ dàng quấy rầy mình yên giấc, thứ hai là đặt báu vật, tài nguyên cả đời kiếm được, thần thông bí thuật mình tự sáng tạo vào trong, tặng cho người có duyên.
Đương nhiên, muốn đạt được báu vật bí thuật của bọn họ không dễ dàng như vậy, nhất định phải được được họ thừa nhận, tức là nhất định phải trải qua thử thách của họ.
Muốn ngăn cản võ giả bình thường quấy rầy bọn họ yên giấc thì cần có bố trí rất mạnh, thử thách truyền nhân của bọn họ cũng cần phải bố trí.
Bọn họ sẽ hao phí rất nhiều năm, trả giá rất lớn bài bố, những bố trí này khiến nhiều Thánh Hoàng bình thường nhìn mà than thở. Bọn họ sẽ lựa chọn một số nơi đại hung, vậy thì khi bố trí sẽ khiến nơi này càng thêm nguy hiểm.
Khô Lâu Sơn là nơi đại hung như vậy, vốn có thần văn tự nhiên, sau khi bọn họ bố trí trở nên càng thêm hung hiểm.
Khô Lâu Sơn đã từng có ba Thánh Hoàng lựa chọn ngủ say tại đây, một trong những Thánh Hoàng đó là cường giả cấp Thánh vô hạn đến gần Đại Viên Mãn, tương đương Côn Hoàng, thử hỏi Khô Lâu Sơn sao có thể không nguy hiểm?
Xào xạc xào xạc!
Lục Ly đi dưới Thiên Cẩu tộc, phát hiện dưới chân có rất nhiều xương cốt, đa số xương ố vàng, rõ ràng tồn tại thời gian rất dài.
Đi hơn mười dặm đường, Lục Ly phát hiện Khô Lâu Sơn quả nhiên danh bất hư truyền, khắp nơi đều là hài cốt, hơn mười dặm đường trông thấy ít nhất mấy nghìn khúc xương. Ở trên đường hắn còn phát hiện rất nhiều thần văn tàn phá, có thể tưởng tượng năm đó nơi này bố trí cực kỳ nhiều thần văn, nhưng ngoài rìa đều bị phá hủy.
Huyết Linh Nhi tra xét trên mặt đất, Lục Ly hoàn toàn không cần lo lắng thần văn, hắn lao nhanh vào sâu bên trong Khô Lâu Sơn. Hắn phải tìm nơi nguy hiểm, bởi vì hắn có thể đi trong vùng an toàn thì làm sao có thể vây khốn cường giả của Thiên Cẩu tộc, Xích Long tộc, Tứ Tí tộc?
Ưu thế duy nhất của Lục Ly là Huyết Linh Nhi, chỗ này có thần văn rất mạnh, nhưng Huyết Linh Nhi có thể phá giải một ít thần văn. Hắn chỉ cần đi vào đại điện có thần văn cường đại thì có thể dựa vào những thần văn đó ngăn chặn cường giả truy sát.
Tiến lên mấy vạn dặm, vượt qua mười mấy hòn núi lớn, Lục Ly phát hiện bên này rất nhiều thần văn không bị phá, một ít thần văn còn có uy lực cường đại. Hài cốt cũng nhiều hơn, nhiều hài cốt nửa người hoặc đầu vỡ nát, rõ ràng là bị thần văn đánh chết.
Huyết Linh Nhi truyền âm:
“Chủ nhân, kế tiếp ngươi phải đi theo ta, nơi này một bước đi nhầm rất có thể kích phát thần văn. Hơn nữa thần văn ở đây là dạng mắt xích, xúc động một cái sẽ dẫn đến thần văn khác liên tục không ngừng công kích.”
Lục Ly nhẹ gật đầu, hắn cũng cảm giác được không giống bình thường. Núi ở đây giống như những con cự thú chiếm cứ mặt đất, cảm giác chỗ này có thể vô hình khuếch tán ra, tạo áp lực lớn cho người khác.
“Hưm? Nổi sương mù!”
Lại tiến lên mấy nghìn dặm, Lục Ly phát hiện bên này nổi sương mù. Trong núi lớn giống như vậy mà nổi sương mù thì không phải chuyện tốt, sương mù này là một loại thần văn, đại biểu nhiều thần văn ở đây chưa bị phá vỡ, nguy hiểm hơn nơi khác.
Huyết Linh Nhi dẫn đường, Lục Ly đi theo tiến lên, đi khoảng một nén hương thì mắt Lục Ly đột nhiên hơi sáng ngời. Bởi vì đằng trước thấp thoáng một tòa cung điện, đại điện cực kỳ hùng vĩ rộng lớn, nhìn liền biết bên trong chắc chắn có chí bảo.
Lục Ly không hứng thú với chí bảo, hắn chỉ muốn tìm một chỗ an toàn tu luyện, nếu như có thể đi vào bảo điện này có lẽ là lựa chọn không tệ?