Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Bên kia, Cầu An rốt cuộc mở ra cánh cửa, bọn họ xông vào, có hai cánh cửa, một cửa mở rộng, thần tài bên trong bị Lục Ly thu lấy, một cánh cửa khác đóng kín.
- Cánh cửa này có thần văn cường đại.
Cầu An tra xét sơ, nhức đầu gãi tóc. Nếu cứ đi như vậy, mỗi cánh cửa đều bố trí thần văn cường đại thì phá giải nhức óc cỡ nào?
- Tiểu tạp chủng, ta chống mắt xem ngươi có thể trốn tới đâu?
Cầu An hầm hừ, con ngươi lấp lóe mấy vòng âm thầm quyết định, nếu bắt được Lục Ly nhất định phải hành hạ hắn thật nhiều để trút khó chịu trong lòng
Ầm ầm ầm!
Trong một khe núi, bốn Thánh Hoàng cuồng bạo ra tay đánh chết từng con quái thú. Những quái thú này lực phòng ngự rất mạnh, tốc độ cũng rất nhanh, khuyết điểm duy nhất là sức tấn công không đủ mạnh.
Cho nên tuy rằng thanh tiễu hơi khó khăn, nhưng cũng chỉ là vấn đề về thời gian. Ngao Việt không để Cầu An ra tay, bốn người một đường thanh tiễu, đánh chết tất cả quái thú. Những quái thú này không có linh trí, không đánh chết thì sẽ liên tục không ngừng công kích.
Khe núi này có mấy vạn con quái thú, dù là Ngao Việt cũng không cách nào một chiêu giết một con, hơn nữa liên tục chiến đấu khiến bọn họ không thể phát ra công kích mạnh nhất. Tính ra thì mỗi lần đánh chết một con quái thú mất khoảng nửa nén hương trở lên.
Nhưng những quái thú này không thể tổn thương mấy nguyên lão Xích Long tộc, tiêu diệt hết chúng nó chỉ là vấn đề về thời gian. Bốn nguyên lão Xích Long tộc không sốt ruột nhưng Cầu An hơi nóng nảy. Cầu An cứ cảm giác phải chăng Lục Ly được chân truyền của Tiêu Ma? Nếu thật sự được truyền thừa của Tiêu Ma, chờ Lục Ly tu luyện vài loại bí thuật kia đại thành, e rằng rất khó bắt lấy Lục Ly.
Tiêu phí hơn năm ngày trời rốt cuộc dọn sạch quái thú, năm cường giả cũng vào sa mạc hoang này.
- Cái này...
Nhìn một mảnh sa mạc hoang, đám cường giả sửng sốt.
Nhìn hoang dã rộng lớn vô biên, Ngao Vận thì thào:
- Không lẽ nơi này là Pháp Giới bị tế luyện? Chẳng lẽ nó là khu vực chủ mộ? Nếu không thì làm sao có thể lớn như thế?
Nhóm Ngao Vận biết rõ về mộ địa, cường giả bình thường bố trí mộ địa sẽ chia ra khu vực chủ mộ, khu vực nhánh mộ, một số mộ giả. Mỗi khu mộ đều sẽ đặt chút báu vật, nhưng bố trí khu nhánh mộ và chủ mộ chắc chắn sẽ không giống nhau.
- Đi xem sẽ tìm được.
Ngao Việt bay lên, muốn bay tới trước, nhưng hắn phát hiện Cầu An không động, hắn nghi hoặc hỏi:
- Cầu An nguyên lão, sao vậy?
- Đằng trước...
Trong mắt Cầu An tràn ngập khó hiểu, nói:
- Đằng trước tràn ngập hơi thở của nhân tộc kia, cảm giác như nhân tộc kia không ngừng vòng quanh ở phía trước.
- Vòng quanh?
Nhóm Ngao Việt liếc nhau.
Ngao Vận hỏi:
- Cho dù vòng quanh thì có thể vòng được bao nhiêu vòng? Chúng ta cứ đuổi theo hơi thở, tốc độ của chúng ta nhanh như vậy, sợ gì?
- Đi thôi, trước tiên đuổi theo rồi tính!
Cầu An tra xét một lúc rồi bay lên, mang theo bọn họ bay tới trước, Cầu An một đường truy tung theo hơi thở của Lục Ly.
Tốc độ của nhóm Cầu An rất nhanh, một đường nhanh chóng đuổi theo, bay nửa ngày thì Cầu An đột nhiên ngừng lại. Nhóm Ngao Việt cũng dừng lại theo.
Ngao Việt hỏi:
- Sao vậy Cầu An nguyên lão?
- Không thích hợp...
Cầu An ngạc nhiên nghi ngờ nhìn quét bốn phía, trầm ngâm giây lát mới nói:
- Ta rốt cuộc biết tại sao cảm giác hơi thở của tiểu tử này không ngừng vòng quanh bên trong, bởi vì nơi này có một mê trận siêu mạnh, chúng ta bị nhốt trong mê trận.
- Mê trận? Có thấy gì đâu?
Một nguyên lão Xích Long tộc ngạc nhiên nghi ngờ nói:
- Ta cảm giác cảnh vật bốn phía luôn thay đổi, chúng ta không quay về đường cũ.
Cầu An hờ hững liếc nguyên lão kia, nói:
- Cho nên ta mới nói nơi này là mê trận siêu mạnh, cảm giác bên này rất có thể là khu vực chủ mộ, mê trận này cực kỳ mạnh. Nếu chúng ta phá giải không được mê trận thì có lẽ cả đời sẽ bị nhốt chết ở bên trong. Các ngươi có lẽ không chú ý, bên dưới... có không ít hài cốt.
Ngao Việt ra chiều đăm chiêu, hỏi:
- Vậy tiểu tử nhân tộc còn ở bên trong không?
- Không ở!
Cầu An lắc đầu nói:
- Hắn rời đi đã một khoảng thời gian, nơi này để lại hơi thở rất mỏng manh.
- Hắn còn có thể thoát khốn thì tại sao chúng ta không thể?
Ngao Vận không phục nói:
- Hay là mọi người tản ra, bốn phía tìm đường ra, tra xét cách phá giải.
Cầu An không nói chuyện, nếu Ngao Vận không phục thì để hắn đi tra xét, dù sao lạc đường ở bên trong, khốn chết ở bên trong không phải cường giả của Thiên Cẩu tộc bọn họ.
Ngao Việt liếc qua Cầu An, khiển trách:
- Ngao Vận, không được làm càn, phải nghe theo Cầu An nguyên lão!
Tuy Ngao Vận không chịu nhưng không dám cãi lời Ngao Việt, chỉ có thể cúi đầu không nói lời nào. Cầu An cũng không nói nữa, mang theo bốn nguyên lão bay khắp nơi, tra xét địa hình.
Dò xét suốt năm ngày!
Cầu An rốt cuộc có một ít suy nghĩ, hắn ngừng lại, xuống dưới, vẽ vời một lúc, một mình nghiên cứu.
Nghiên cứu nửa tháng, Cầu An rốt cuộc ngẩng đầu lên, cười nói:
- Được rồi, đã phá giải, cũng nhờ tiểu tử nhân tộc gợi ý cho ta, nếu không thì phỏng chừng không nhanh như vậy.
- Không lẽ tạo nghệ thần văn của tiểu tử này biến thái như vậy?
Sắc mặt Ngao Việt hơi mất tự nhiên, chỗ này càng nhìn càng giống khu vực chủ mộ, tuy bọn họ có lẽ có thể đào ra trọng bảo, nhưng bọn họ càng để ý là hoàn thành nhiệm vụ của Ngao Đỉnh, mang Lục Ly về.
Bọn họ đuổi theo vào trong khe núi, kết quả phát hiện nơi này lại có vô số quái thú. Mọi người lại là khổ chiến mấy ngày, thanh tiễu toàn bộ quái thú mới đến bên ngoài một cánh cửa.
- Chết tiệt!
Cầu An nhìn thần văn phức tạp trên ván cửa thì không kiềm được chửi thề, thần văn ở đây tăng thêm ba cái so với cửa lúc trước, chồng lên càng phức tạp.
Cầu An mất nửa tháng mới cởi bỏ cánh cửa này, chờ hắn mở cửa bước vào lại thấy trên một cánh cửa lấp lánh bảy, tám loại ánh sáng.
- Thằng chó!
Lần này Cầu An hoàn toàn không kiềm được, hắn trợn trắng mắt nói:
- Các ngươi đưa tin trở về đi, thỉnh tộc của ngươi phái ra một chí cường giả về thần văn lại đây, dựa vào một mình ta phá giải thần văn thì ta sẽ mệt chết ở đây.