Hồn Đàm từ ngoài vào trong, bị công chiếm từng chút từng chút, chậm rãi phóng ra lục quang. Hắn cảm thấy ý thức của mình dần dần trở nên không tỉnh táo, giống như bị người ta hạ mê dược, tuy nỗ lực muốn mở mắt ra, muốn làm gì đó, nhưng lại không làm được gì cả.
Sâu trong linh hồn của hắn truyền đến một loại kinh sợ.
Trong lòng hắn hiểu rất rõ, yêu ma đó đang cướp lấy thân thể và linh hồn của hắn, cũng chính là đoạt xá trong truyền thuyết.
Giống như Vũ Linh Hư, hắn có thể triệt để biến thành ma nô, mất đi bản thân, biến thành không có linh hồn, biến thành một cái xác không hồn.
Linh hồn của mình sẽ triệt để trầm luân, nhục thân bị một yêu ma khống chế, đây là một loại trạng thái đáng sợ cỡ nào? Thân thể là cha mẹ ban cho, giờ lại bị yêu ma chiếm đoạt?
Lục Ly hắn sẽ biến thành một yêu ma, đồ sát nhân loại cả thế giới, ăn sống thịt người? Bị vô số võ giả vô số nhân loại đuổi giết, cuối cùng bị loạn đao phân thây?
Lục Linh nghĩ tới nếu mình biến thành ác ma, cha mẹ mà ra ngoài, biết mình bị người ta loạn đao phân thây. Lục Ly lại thống khổ gào thét, dùng hết toàn lực mà giãy dụa, sắc mặt càng lúc càng khó coi và dữ tợn.
Lục Ly từ trên hoàng kim cổ quan lăn xuống, bởi vì thân thể bị Hàn Thiết Cự Liên trói chặt, cho nên hắn chỉ có thể lăn lộn trên mặt đất gần đó.
Quấn áo hắn tả tơi, tóc tai lộn xộn, không ngừng vặn vẹo thân thể, không ngừng ngửa mặt lên trời rít gào, lại giống như một con châu chấu bị dây thừng xuyên qua, có thế nào cũng không giãy ra được.
Thời gian từ từ trôi qua.
Năng lượng màu xanh lục cuồn cuộn không ngừng rót vào thân thể và linh hồn của Lục Ly, lực độ giãy dụa của Lục Ly càng lúc càng yếu. Tiếng hô càng lúc càng nhỏ, lục quang trên mặt và hồng quang trong mắt càng lúc càng thịnh.
Bên ngoài đã là nửa đêm, cách lúc hắn mất tích đã qua sáu canh giờ, ý thức tỉnh táo trong linh hồn Lục Ly đã yếu lắm rồi.
Đây còn là nhờ ý chí lực của hắn rất cường đại, nếu là một người bình thường, e là đã sớm ý thức trầm luân.
Đương nhiên, nhìn tình huống thì không tới một hai canh giờ nữa, ý thức của Lục Ly sẽ triệt để trầm luân, thân thể hắn sẽ bị yêu ma khống chế hoàn toàn.
Đúng lúc này!
Trong sơn cốc đột nhiên có mấy võ giả đi ngang qua, sơn cốc này vốn rất nhỏ, liếc một cái là có thể nhìn xuyên, trước kia võ giả thường thường khi đi qua chỉ liếc một cái là tiếp tục tiến về phía trước.
Có lẽ lúc này là nửa đêm, mấy võ giả này mệt rồi, không ngờ liền đi vào bên trong sơn cốc, dường như chuẩn bị nghỉ ngơi ở đây một lát.
- Bùm!
Một võ giả đang đi, đột nhiên cảm thấy phía trước xuất hiện một vách tường vô hình, hắn va vào vòng bảo hộ bên ngoài Long Đế Quan.
- Cái gì vậy?
Võ giả này kinh hãi, theo bản năng bắn ra một đạo huyền lực, tiếp theo vòng bảo hộ phía trước thanh quang đại thịnh, Long Đế Quan và Lục Ly liền lộ ra.
- Quan tài? Quan tài! Nơi đó có thiếu niên, tìm được rồi!
Mấy người này đều là thám báo của Đỗ gia, mấy người lập tức mừng rỡ kinh hô. Một người phản ứng nhanh, bay vụt lên sơn cốc, ném mạnh đạn tín hiệu trong tay lên không trung.
Bùm!
Đạn tín hiệu nổ ra trong không trung, giống như pháo hoa cực lớn, chiếu sáng phạm vi mấy chục dặm, kinh động người ở mấy trăm dặm gần đó.
- Gừ.
Phía dưới Lục Ly đột nhiên phát ra một tiếng tru như dã thú, tiếp theo thân thể từ dưới đất bò lên, Hàn Thiết Cự Liên đó không ngờ đã thả lỏng hắn ra.
Nhưng Lục Ly chẳng những trốn, ngược lại hai tay túm lấy Hàn Thiết Cự Liên, kéo hoàng kim cự quan mà đi.
Đêm tối như mực, một thiếu niên hai mắt đỏ ngầu, kéo một chiếc quan tài khổng lồ chạy như điên trong hoang dã. Cảnh này vô cùng quỷ mị, khiến mấy thám báo của Đỗ gia sợ tới mức không dám đuổi theo.
Đã tìm được quan tài và thiếu niên đó!
Tin tức này lập tức được truyền ra, Vũ Hóa Thần, Minh Vũ và Đỗ Nhiễm ngay lập tức chạy vội tới bên này. Rất nhiều trưởng lão, chấp sự, ngay cả đại trưởng lão của Đỗ gia cũng đều tự mình tới.
Đạn tín hiệu đã hấp dẫn sự chú ý của rất nhiều người, ít nhất có mấy vạn võ giả từ bốn phương tám hướng chen chúc ùa tới bên này. Đỗ gia đã treo thưởng rất cao, cứu được thiếu niên này sẽ được thưởng một ức huyền tinh.
Đỗ gia không công bố thân phận của Lục Ly, chỉ nói là một khách nhân của Đỗ gia, Lục Ly đã dặn dò không được tiết lộ thân phận của hắn.
Phương hướng Lục Ly kéo quan tài đi, rất nhanh có một đám võ giả xông tới. Lục Ly lại mắt đỏ rực tiếp tục tiến về phía trước, trên Hàn Thiết Cự Liên phía sau hắn lục quang lấp lánh, vẫn không ngừng có năng lượng màu xanh lục rót vào trong cơ thể hắn.
Lục Ly thỉnh thoảng lại phát ra bị tiếng rống to giống như dã thú, Tiểu Bạch bị hắc đằng trên cổ quan phía sau cuốn lấy cũng rống theo. Tiểu Bạch vô cùng lo lắng nhìn Lục Ly, bởi vì nó cảm giác được Lục Ly lúc này không còn giống chủ nhân lúc trước.
Trên thực tế, lúc này Lục Ly kéo quan tài tiến về phía trước, đích xác không phải bổn ý của hắn. Thân thể hắn đã không còn do hắn khống chế, hoàn toàn là bị yêu ma đó khống chế.
Long Đế Quan bị người ta phát hiện, yêu ma biết rất nhiều cường giả khẳng định sẽ lập tức vây tới. Cho nên hắn chỉ có thể trốn, về phần... Vì sao không khống chế Long Đế Quan bay đi giống như lúc trước, ngược lại đi khống chế Lục Ly kéo quan tài, vậy thì không biết được.
Có điều...
Từ tốc độ tiến về phía trước của Lục Ly lúc này cho thấy, dường như có thể nhìn ra một tia manh mối.
Bởi vì tốc độ chạy của Lục Ly căn bản không phải là tốc độ của chính hắn trước kia, mà là nhanh hơn mấy chục lần. Lúc này tốc độ đã đạt tới một mức độ không thể tưởng tượng, đã có thể sánh bằng tốc độ của cường giả Bất Diệt cảnh hậu kỳ cưỡi Mệnh Luân.
Theo lẽ thường để suy đoán, đây căn bản là chuyện không thể.
Bởi vì một võ giả dựa vào nhục thân và huyền lực thì rất khó đạt tới tốc độ như vậy, trừ phi là cường giả từ Quân Hầu cảnh trở lên, huyền lực hùng hậu cường thịnh, nhục thân cũng thiên chuy bách luyện, mới có thể đạt tới tốc độ khủng bố như vậy.