Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Vào giờ khắc này cơ thể Lục Ly bỗng nhiên không lấp lóe mà ngừng xuất hiện, cơ thể hắn cùng ngừng phát sáng, hắn cũng ngừng vung mạnh xẻng sắt, chỉ đứng sừng sững trên đất như một tảng đá.
- Ải Nhân?
Thần niệm của Ly tiểu thư khóa chặt lấy Lục Ly, nàng cảm ứng một hồi lại phát hiện chỉ là một Ải Nhân tộc Tứ Kiếp đỉnh phong. Ải Nhân tộc này đứng ở đây như một cọc gỗ, tựa hồ đã phát ngốc.
- Lục Ly!
Ly tiểu thư lại híp con ngươi, lúc này nàng đã nhận ra Ải Nhân tộc này chính là do Lục Ly biến thành. Nàng cũng hiểu ra vì sao xuất động mấy ức quân sĩ cùng thám báo, còn điều động cả Thiên Cẩu tộc và Xích Long tộc mà vẫn không tìm ra được Lục Ly.
Quả nhiên Thần Dịch Thuật của Lục Ly đã đại thành!
Hiện giờ quét thần niệm tới, nàng nhận ra Lục Ly không còn tồn tại hơi thở của nhân tộc, cảm ứng cảnh giới cũng chỉ là Tứ Kiếp đỉnh phong, hoàn toàn giống với đám Ải Nhân tộc.
Có điều lúc này Ly tiểu thư vẫn cảm ứng được một tia không tầm thường, tựa hồ trên người Lục Ly có một loại khí chất kỳ lại, giống như... hắn có thể biến mất bất cứ lúc nào.
Thực ra vì Lục Ly đang tham ngộ Thần Ẩn Thuật, nếu không phải vậy thì hắn chắc chắn sẽ không để lộ khí chất này ra ngoài.
Dù sao đã xác định là Lục Ly, trong lòng Ly tiểu thư hoàn toàn thả lỏng. Trong mắt nàng thì một Đế Cấp không khác gì đám sâu bọ, nàng đương nhiên không cần gọi hai nguyên lão Hoang tộc khác tới. Toàn bộ Lưỡng Nghi Giới còn không tìm được Lục Ly, Thiên Cẩu tộc cùng Xích Long tộc phái nhiều cường giả cùng thám báo như đến vậy cũng không tìm được, thế mà nàng lại tìm được.
Nàng tưởng tượng đến viễn cảnh bản thân kéo Lục Ly về Vĩnh An Thành trong vẻ mặt thổn thức của đám cường giả, đến khi ấy danh tiếng của nàng sẽ vang dội khắp Thiên Hoang Tinh Vực.
Nàng bước rất nhanh tới phía trước Lục Ly, Lục Ly vẫn chưa có bất kỳ động tĩnh, chỉ đứng thẳng như một cọc gỗ bình thường, hai mắt vô thần.
Vụt!
Trong tay Ly tiểu thư xuất hiện tiểu kiếm đỏ, tuy rằng thực lực của Lục Ly rất kém nhưng trên người hắn có rất nhiều điều quỷ dị, cho nên Ly tiểu thư không dám khinh suất, thận trọng không thừa.
Nàng đứng phía trước cách Lục Ly trăm trượng, im lặng quan sát. Đợi trong mười mấy hơi thở vẫn không thấy Lục Ly có bất kỳ hành động nào, nàng trào phúng nói:
- Đã đến nước này còn cố tỏ vẻ thần bí sao? Lục Ly!
Lục Ly vẫn không có phản ứng giống như một tảng đá đứng sừng sững. Lại chờ trong giây lát, Ly tiểu thư có chút giận, hừ một tiếng:
- Lẽ nào ngươi thực sự chờ bản tiểu thư ra tay, chém ngươi thành mười tám khúc thì ngươi mới hài lòng?
Lục Ly vẫn không nhúc nhích, tiểu kiếm màu đỏ trong tay Ly tiểu thư phát sáng, bề mặt tỏa ra hơi thở cuồng bạo, chậm rãi bay lên trên không trung rồi ép xuống phía Lục Ly. Ly tiểu thư thả ra hơi thở khủng bố trên người, lạnh giọng quát:
- Lục Ly, bản tiểu thư cho ngươi một cơ hội cuối cùng, giao Ung Hoàng Kích ra đây. Quỳ xuống dập đầu xin lỗi bản tiểu thư, bản tiểu thư sẽ tạm thời tha cho ngươi một mạng.
Vụt!
Cuối cùng vào thời khắc này Lục Ly đã cử động, ánh mắt khôi phục thần thái, trong tròng mắt lạnh lẽo như băng, lập tức quét về phía Ly tiểu thư.
- Ly tiểu thư?
Hắn hơi kinh ngạc, vừa nãy hắn đã quan bế sáu giác quan, cho nên hắn không biết Ly tiểu thư đang nói chuyện với mình.
Kỳ thực hắn bừng tỉnh là vì hơi thở kinh khủng của tiểu kiếm màu đỏ, hắn liếc qua lập tức truyền lời cho Huyết Linh Nhi.
“Huyết Linh Nhi, ngươi vừa giở trò quỷ gì vậy? Tại sao không gọi ta dậy từ sớm?”
Huyết Linh Nhi giải thích một lượt, Lục Ly thở dài trong lòng. Dù sao Huyết Linh Nhi cũng không phải nhân loại, cho nên năng lực phân tích có vấn đề, cũng nên trách hắn đã không dặn dò kỹ càng.
Hắn đã đại thành Thần Ẩn Thuật!
Huyết Linh Nhi kéo dài thời gian là tốt, nếu không kéo dài thời gian bị cắt đứt giữa chừng thì sau này hắn phải tốn rất nhiều thời gian.
Nhưng cái giá phải trả là giờ khắc này Ly tiểu thư đang đứng trước mặt hắn!
Thần Ẩn Thuật cùng Thần Dịch Thuần của hắn đều đã đại thành, nhưng mà hắn bị kẻ địch khóa chặt. Đừng nói đến hắn, cho dù Tiêu Ma bị khóa chặt thì cũng chỉ còn con đường chết, mà hắn còn chưa tu luyện thành công Thần Hành Thuật.
Ly tiểu thư có thân phận cao quý, ở đây chắc chắn không chỉ có mình nàng, phụ cận còn có một hai nguyên lão? Cho nên khả năng hắn thoát thân được là vô cùng vô cùng thấp...
Chuyện đã tới nước này, Lục Ly cũng không có thời gian oán trách Huyết Linh Nhi. Ngoài mặt bình thản như giếng cổ nhưng trong đầu hắn lướt qua vô số ý nghĩ, chắp tay nói:
- Lục Ly gặp Ly tiểu thư. Ly tiểu thư thủ đoạn kinh thiên, không ngờ rằng đã bị ngài tìm thấy.
Ly tiểu thư không ra tay ngay, cho nên Lục Ly cũng không vội vã liều mạng, cũng không nên đánh người đang cười, trước tiên hắn nên khách khí phen, thăm dò ý tứ đối phương rồi nói tiếp.
- Ha ha!
Ly tiểu thư cười khinh khỉnh, nói rằng:
- Không cần nịnh hót ta, có nịnh nữa cũng vô dụng. Giao Ung Hoàng Kích ra, quỳ xuống dập đầu tạ lỗi, bản tiểu thư sẽ tạm thời tha cho ngươi một mạng, bằng không... Hừ!
“Ung Hoàng Kích?”
Lục Ly đã hơi hiểu, xem ra tới vì thanh chiến kích này. Hắn trầm ngâm một lát nói:
- Giao Ung Hoàng Kích thì ta còn hiểu, có điều sao phải dập đầu tạ lỗi? Ta nhớ rằng chưa từng đắc tội Ly tiểu thư?
- Hừ hừ!
Ly tiểu thư hừ lạnh một tiếng, đáp lại:
- Ung Hoàng Kích vốn do ta lấy được, không biết ngươi đã dùng yêu pháp gì cướp đi mất, khiến bản tiểu thư phải xấu mặt, chẳng lẽ không nên tạ lỗi?
- Hửm?
Lục Ly ngẩn người, sau đó tỉnh ngộ. Xem ra lúc hắn sai người thủ mộ truyền tống Ung Hoàng Kích thì Ly tiểu thư suýt nữa lấy được. Khó trách Ly tiểu thư lại giận dữ như vậy.
- Giao Ung Hoàng Kích!
Lục Ly có hơi chần chừ, nếu giao Ung Hoàng Kích thì có khả năng Ly tiểu thư này sẽ thả hắn. Hắn sẽ trốn thoát bằng tốc độ nhanh nhất, lợi dụng Thần Ẩn Thuật kỳ thực vẫn sẽ có cơ hội chạy thoát.
Có điều Ly tiểu thư đồng ý, nhưng nguyên lão Hoang tộc bên cạnh nàng có đồng ý không? Bên trong cốc này có bao nhiêu Thánh Hoàng đây?