Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
“Ể?”
Nàng lướt nhìn xung quanh, phát hiện Lục Ly đang ngồi dưới gốc cây đó, vô số sương độc từ dưới đất chỗ hắn bốc lên, sau đó không ngừng thấm vào trong cơ thể.
Lục Ly khoanh chân ngồi đó, sắc mặt điềm tĩnh, khí tức kéo dài, dường như đang nhập định tu luyện. Ly tiểu thư chỉ có thể thầm mắng hắn một tiếng “đồ quái thai” rồi bản thân tiếp tục nghĩ cách hóa giải độc tố.
Lục Ly nhàn nhã luyện tập, ma pháp điên cuồng hấp thu độc tố, thánh sơn thì lao nhanh vùn vụt, nơi nào có sương độc dày đặc thì bay về phía đó.
Thời gian nhanh chóng trôi qua, nửa tháng trôi qua trong nháy mắt. Lục Ly yên lặng chìm vào trong việc tu luyện cuối cùng cũng quên mất thời gian, nhưng Ly tiểu thư bên dưới thì lại có chút không chịu nổi nữa.
Theo thời gian dần trôi nàng cảm thấy cơ thể mình càng lúc càng lạnh, huyết dịch toàn thân cũng đông cứng, linh hồn dường như cũng có xu hướng đông kết lại. Thần lực và nguyên lực trong cơ thể nàng đều bị dung hòa, lúc này cảm giác cả sức nhấc tay lên cũng không có, pháp giới của nàng như cũng bị đông lại, không thể tập trung nguyên lực được nữa.
Nàng cảm thấy càng lúc càng yếu dần đi, càng lúc càng cận kề cái chết, nàng rất muốn lấy lệnh bài mà Phù Tổ đã cho nàng ra, thỉnh cầu một phân thần của Phù Tổ giáng lâm.
Nhưng đây không phải là Thiên Hoang Tinh Vực, hơn nữa cho dù Phù Tổ có giáng lâm một phân thần thì có thể làm gì được? Phân thần này cùng lắm chỉ có năng lực tấn công vài lần, nhưng chắc chắn không có khả năng giải được độc, trừ phi là bổn tôn xuất hiện.
Hơn nữa, Ly tiểu thư cũng không muốn bóp nát, nàng cảm thấy rất mất mặt, bị uy hiếp đã rất mất mặt rồi, bây giờ còn để bộ dạng này cho phân thần của Phù Tổ nhìn thấy nữa thì với lòng tự tôn của nàng làm sao mà chấp nhận cho được.
""Đi cầu xin Lục Ly?""
Một suy nghĩ lóe lên trong đầu Ly tiểu thư, nhưng đã nhanh chóng bị nàng phủ nhận, cầu xin với kẻ địch sao? Đây đâu phải là tính cách của nàng, càng không nói Lục Ly chỉ là một con người nhỏ bé. Nàng đường đường là tiểu công chúa Hoang tộc, sao phải cầu xin lòng thương xót với một tên quê mùa đó chứ?
""Tiếp tục kiên trì!""
Ly tiểu thư nghiến răng kiên trì, sau khi trải qua nửa tháng nữa, nàng không thể chịu nỗi, trong linh hồn cũng rất là sợ hãi, nàng nghiến răng lấy ngọc phù mà Phù Tổ đưa cho ra bóp nát.
Thế nhưng, điều khiến nàng tuyệt vọng đã xảy ra rồi, ngọc phù bị bóp nát nhưng phân thần của Phù Tổ lại không thấy xuất hiện, hoặc có lẽ nơi này quá xa, hoặc có lẽ là do không cùng một tinh vực, tóm lại không thể trông mong vào Phù Tổ rồi.
""Lẽ nào phải cầu cầu xin cái tên nhân loại đáng ghét đó sao?""
Ly tiểu thư híp mắt, có chút nước mắt đang trào ra, cảm giác khoảng thời gian này nàng đã chịu đựng quá nhiều uất ức rồi.
Hai ngày lại trôi qua, Ly tiểu thư đã trải qua hai ngày trong nỗi tuyệt vọng, nội tâm nàng gần như sắp sụp đổ.
Giai đoạn này là khoảng thời gian khó khăn nhất đối với nàng, sau khi phân thần của Phù Tổ không thể tới đây, nàng cảm thấy vô cùng bất lực, giống như đang bị hành hạ dưới địa ngục vậy.
Từ nhỏ đến lớn nàng chưa từng bị dày vò như thế, cho dù từng gặp nguy hiểm mấy lần, nhưng nàng cũng biết thực ra có cường giả của Hoang tộc đang ở quanh nàng, cho nên nàng sẽ không chết, trong lòng cũng không tuyệt vọng đến thế.
Lần này nàng thật sự cảm thấy tuyệt vọng, chỗ dựa vững chắc của nàng đang ở Thiên Hoang Tinh Vực xa xôi, ở đó nàng có thể dựa dẫm bất cứ cường giả nào. Nàng không thể giải độc, chỉ có thể trơ mắt chờ chết.
Sợ hãi, kinh hoảng, uất ức, không cam lòng, hối hận, tuyệt vọng…
Đủ mọi cảm xúc chiếm trọn tâm trí nàng, vô số lần nàng muốn đi cầu xin Lục Ly, nhưng sự kiêu ngạo hằn sâu trong xương cốt không cho nàng mở miệng, lời dạy của Hoang tộc chính là, thà chết cũng phải giữ được sự kiêu ngạo của bọn họ.
Hai ngày nữa lại trôi qua, linh hồn của Ly tiểu thư sắp sụp đổ, chính ngay lúc này, nàng cảm thấy cơ thể mình cử động, một luồng sáng trắng lóe lên, nàng xuất hiện trước mặt một người. Hơn nữa động tác còn vô cùng bất nhã, cứ như thế mà nằm bò ra đất, nàng cố gắng mở mắt ra thì nhìn thấy một đôi chân.
- Hoang tộc các ngươi đúng là kiêu ngạo quá thể đấy!
Một giọng nói lạnh lùng vang lên, là tiếng của Lục Ly, sau đó hắn lại tiếp tục nói:
- Cầu xin ta, ta giúp ngươi giải độc.
Ly tiểu thư cố gắng ngẩng đầu lên, nhìn vẻ mặt cười như không cười của Lục Ly, khóe miệng nàng khẽ giật nhẹ, cắn răng nói:
- Ngươi nằm mơ, ta thà chết cũng không cầu xin ngươi!
- Ngươi mới chưa được một nghìn tuổi phải không?
Giọng nói mang theo ý cười nhàn nhạt của Lục Ly vang lên:
- Mới một nghìn tuổi đã tu luyện tới cảnh giới Thánh Hoàng, ngươi đúng là hi vọng trong tương lai của Hoang tộc đấy, ngươi không nghĩ cho mình, thì cũng phải nghĩ cho Hoang tộc các ngươi. Ngươi vẫn còn trẻ như thế, xinh đẹp như thế, chắc là cũng chưa từng yêu đương nhỉ? Ngoại trừ Thiên Hoang Tinh Vực ra, chắc ngươi cũng chưa từng đến những chỗ khác, ngươi vẫn chưa thực sự trở thành chí cường giả mà đã chết như thế này rồi, không cảm thấy tiếc hay sao? Trong lòng ngươi thật sự thấy cam tâm sao? Chỉ cần ngươi mở miệng cầu xin ta, ta sẽ cứu ngươi!
Lục Ly giống như một lão phù thủy, dùng lời nói mê hoặc để dụ dỗ một cô bé. Lúc này trong lòng Ly tiểu thư dao động rồi, nhưng vẫn mím môi, chẳng thốt một lời.
- Ngươi đã muốn chết như thế, vậy ta cũng chỉ đành tiễn ngươi đi thôi, chúc ngươi xuống hoàng tuyền bình an!
Lục Ly phất tay một cái, khắp người Ly tiểu tư lóe lên một luồng sáng trắng, rồi lại quay về thiên trì kia, nàng vốn rất lạnh, gặp nước ở trong thiên trì đó càng cảm thấy lạnh hơn. Giống như từ trên thiên đường trở về địa ngục.
Thời gian tiếp tục trôi đi từng giây, Ly tiểu thư vẫn cứ bị giày vò trong chốn địa ngục ấy, Lục Ly cũng không truyền âm tới. Nội tâm Ly tiểu thư càng lúc càng không ổn định rồi, giọng nói của Lục Ly vẫn còn văng vẳng bên tai nàng, khiến lòng tin trong tim nàng dần dần sụp đổ.
Cuối cùng nàng cũng nghiến răng, truyền âm cho hắn: “Lục Ly, ta cầu xin ngươi… mau cứu ta, ta không muốn chết!”