Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Hơn nữa hắn đã hấp thu không ít sương độc rồi, làm gì còn nhiều sương độc mạnh như thế nữa? Cho nên Lục Ly đoán có thể nơi này không phải là nơi sâu nhất, sương độc ở nơi sâu nhất có lẽ còn khủng khiếp hơn nữa.
Thời gian tiếp tục trôi đi, sau ba tháng, sương độc quanh đây cơ bản đều đã bị Lục Ly hấp thu hết, thần dược sinh ra ở đây cũng có tới mấy trăm cây, Lục Ly đều thu thập hết toàn bộ, quay về mới kiểm định sau.
Trong pháp giới cũng luyện ra rất nhiều phiên bản mạnh hơn của chất lỏng kịch độc, màu sắc đều là màu đen xám, bên trong cũng toát ra những luồng khí tức khiến người ta phải run sợ, Lục Ly không ngờ độc dịch này lại đáng sợ như thế.
Hôm nay Lục Ly cuối cùng cũng phát hiện, có lẽ hắn đã đến nơi sâu nhất của đầm lầy cổ độc rồi.
Hắn nhìn thấy bên trong có một sơn cốc, phía ngoài sơn cốc đó không có sương độc, nhưng hiện ra một vùng ngăn cách. Còn phía bên trong sơn cốc có một màn sương độc màu đỏ, cùng với những luồng khí tức kinh khủng rợn người.
Lục Ly không dám lại gần, cảm giác nguy hiểm quá lớn, hắn cảm thấy bên đó tiềm tàng một sự tồn tại vô cùng khủng khiếp, đó vốn không phải là sương độc, rất có thể bên trong đang nuôi dưỡng một sinh linh nào đó rất mạnh mẽ.
Lục Ly cảm ứng từ xa, nội tâm không ngừng tranh đấu, hắn tin nếu có thể hấp thu hết số sương độc màu đỏ này, luyện ra một giọt chất lỏng kịch độc màu đỏ dự chắc có thể giết được một Thánh Hoàng cường đại.
Nhưng nếu hắn đến gần hơn, lỡ như cái thứ mạnh mẽ bên trong phá vỡ Thánh Sơn của hắn thì sao? Thánh Sơn này là một món báu vật, nhưng cũng không phải vạn năng, thứ đáng gờm đó có thể phá vỡ lớp phòng ngự của Thánh Sơn.
Lục Ly trầm ngâm suy nghĩ suốt nửa canh giờ, cuối cùng nghiến răng nói: ""Huyết Linh Nhi, từ từ bay vào trong sơn cốc, sẵn sàng rút lui bất cứ lúc nào!""
Vù.
Thánh Sơn biến thành một hòn đá cực nhỏ, chậm rãi tiếp cận vào trong sơn cốc, Lục Ly còn bảo Thánh Sơn bay cao một chút, từ từ tiếp cận độc tố màu đỏ đó.
Vạn trượng, nghìn trượng, mười trượng!
Thánh Sương vừa tiếp cận sương độc màu đỏ đó, chỉ mới hấp thu được một ít sương độc thì bên dưới đã vang lên một tiếng gầm kinh thiên động địa, sau đó xuất hiện một cái đuôi cực lớn quất về phía Thánh Sơn.
Lục Ly liếc nhìn một cái đuôi rộng mười thước, trên nó phủ đầy vảy nhỏ màu đen, mang theo một luồng khí tức có thể hủy diệt mọi thứ, giống như roi thần của chủ thần lướt tới. Bỗng chốc một lực ép đáng sợ trấn áp linh hồn đang run rẩy của Lục Ly, khiến hắn không thể nhúc nhích.
""A, đây là cái gì?""
Ly tiểu thư bị đánh thức, nàng ngẩng đầu lên, cũng nhìn thấy cái đuổi khổng lồ đó, nàng bị dọa đến mặt mày trắng bệch. Loại cảm giác này giống như một chiêu dùng hết toàn lực của Phù Tổ, nếu ngọn núi này không thể chịu đựng nổi, nàng và Lục Ly sẽ bị đè đến nát xương.
Ầm!
Thánh Sơn bị đánh bay ra ngoài, một hơi bay ra xa mấy vạn trượng, Huyết Linh Nhi truyền âm nói: “Không hay rồi chủ nhân, Thánh Sơn bị phá rồi, thần văn cũng bị hủy không ít, phải lập tức rời khỏi đây thôi.”
""Đi!""
Lục Ly sợ tới mức cơ thể hắn lúc này vẫn còn đang run rẩy, hắn quát to một tiếng, Huyết Linh Nhi điều khiển Thánh Sơn dùng tốc độ phá không bay đi thật nhanh.
Lục Ly quay đầu nhìn lại, thấy cái đuôi kia đang ẩn vào trong màn sương độc màu đỏ, Thánh Sơn bay xa mấy vạn dặm, sinh vật trong màn sương độc đó cũng không đuổi theo, Lục Ly như trút được gánh nặng thở phào một hơi thật dài.
""Đây là quái vật gì thế? Mạnh quá!""
Lục Ly nuốt vài ngụm nước bọt rồi lẩm bẩm, con quái vật này là sinh vật mạnh nhất mà hắn từng thấy trong đời, nếu không nhờ có Thánh Sơn, cho dù phòng ngự của hắn có ở trạng thái mạnh nhất, cũng sẽ bị đánh thành một vũng máu.
Lục Ly có thể coi là đã từng gặp qua rất nhiều cường giả, Ngao Việt chắc vẫn còn là Thánh Hoàng hậu kỳ, nhưng so với khí tức của loại quái thú này hoàn toàn không phải là cùng một cấp bậc. Đương nhiên khí tức của con quái thú này có lẽ đã mạnh hơn võ giả một chút, nhưng chỉ với thực lực của quái thú tuyệt đối có thể sánh ngang với cường giả vô hạn đến gần Đại Viên Mãn.
""Đi, đi, đi!""
Lục Ly không dám ở lại, để cho Huyết Linh Nhi điều khiển Thánh Sơn bay nhanh đi, một hơi bay xa mấy trăm vạn dặm Lục Ly mới chịu dừng lại. Để Thánh Sơn bay xuống, Lục Ly thu Thánh Sơn lại, hắn hỏi: “Thần văn Thánh Sơn bị phá hủy rất nghiêm trọng sao?”
""Ừm…""
Huyết Linh Nhi vẫn còn cảm thấy run sợ, truyền âm: ""Nếu sức mạnh của con quái thú vừa rồi mạnh hơn một chút nữa thì Thánh Sơn đã nổ rồi. Bây giờ lớp phòng ngự của Thánh Sơn đã không còn nữa, cho dù là một Thánh Hoàng bình thường cũng có thể đập nát.""
""Cái này..."" Lục Lỵ nhỏ giọng hỏi, ""Những cái thần văn bị tổn hại kia có thể hồi phục lại được không?""
Huyết Linh Nhi trầm ngâm một lúc rồi nói: ""Ta không chắc, ta có thể thử, chắc có cơ hội sửa được, ta cần nghiên cứu một lúc. Chủ nhân, khoảng thời gian này ngươi nên cẩn thận một chút, tạm thời không thể dùng Thánh Sơn được nữa.”
""Ta biết rồi!""
Lục Ly khẽ gật đầu, hắn cũng không giải thích chuyện kỳ quái vừa xảy ra với Ly tiểu thư, mà nhanh chóng bay về gần thành trì. Khi đến thành trì, Lục Ly dịch chuyển đến Tần Vân Sơn, trên đường đi không ngừng biến đổi hình dạng, trách để bị kẻ địch đuổi theo.
Sau nửa tháng di chuyển, Lục Ly cũng về đến Tần Vân Sơn, hắn lặng lẽ đi vào lòng đất, dùng thần niệm kiểm tra một lần ở bên ngoài, phát hiện đám người Quan Dương vẫn rất ngoan ngoãn, không có làm loạn.
Vù!
Khi Lục Ly bước ra ngoài, đám người Quan Dương bỗng chốc giật mình, Quan Dương liền đưa người đến, quan tâm hỏi han hắn:
- Chủ nhân, khoảng thời gian trước ngươi đi đâu vậy? Ta truyền tin cũng không thấy ngươi hồi đáp.
""Bổn tọa đang bế quan!""
Lục Ly thản nhiên đáp một câu rồi khoan thai ngồi xuống, hỏi:
- Gần đây có chuyện gì không?
- Cũng không có gì to tát!
Quan Dương bẩm báo nói:
- Cường giả chủng tộc mà đại nhân bảo bọn ta thăm dò không có phát hiện gì mới, gần đây Thanh Hổ Giới cũng không xảy ra chuyện lớn gì.