Bất Diệt Long Đế ( Bản Dịch Full)

Chương 4227 - Chương 4215: Tử Thần

Bất Diệt Long Đế Chương 4215: Tử thần

Nhóm dịch: Tiên Huyễn

Phụ trách: Vô Tà Team

Một nửa thiên thạch chính là năm mươi ức, đừng nói năm mươi ức, dù có là năm ức Lục Ly đều không cầm ra được. Hắn nghĩ nghĩ rồi hỏi:

- Chỗ các ngươi có thể dùng bảo vật làm thế chấp không?

- Tự nhiên có thể!

Lão giả gật đầu nói:

- Hơn nữa ngươi yên tâm, giá cả chúng ta đưa ra tuyệt đối công bằng, danh tiếng và uy tín Tử Thần chúng ta được bảo đảm trong toàn Thiên Loạn Tinh Vực.

Ông!

Lục Ly lấy ra Trật Tự Thần Liên, hỏi:

- Bảo vật này giá trị bao nhiêu?

Trật Tự Thần Liên là thiên địa thần vật, nhưng đối với Lục Ly mà nói thì ý nghĩa đã không quá lớn, nếu bán được giá cao, hắn hoàn toàn có thể cầm ra.

- Trật Tự Thần Liên?

Ánh mắt lão giả khẽ sáng lên, trầm ngâm một lát sau đó nói:

- Thứ này là thiên địa thần vật, chẳng qua còn chưa tế luyện. Ừm... nếu ngươi muốn bán, chúng ta có thể mua với giá mười ức.

- Mười ức?

Lục Ly khẽ gật đầu, Tử Thần quả nhiên không sai, giá tiền này xa xa vượt ngoài sức tưởng tượng của hắn, hắn vốn cho rằng bán được vài ức thiên thạch đã là tốt lắm rồi.

Bán Trật Tự Thần Liên, song vẫn thiếu rất nhiều.

Hiện tại thứ giá trị nhất trên thân Lục Ly hẳn là Thánh Sơn, nhưng đây là thứ để giữ mạng, hắn tuyệt đối sẽ không bán. Sau một hồi trầm tư suy nghĩ, Lục Ly lấy ra Ung Hoàng Kích, hỏi:

- Đây là Thánh Binh đỉnh cấp, bên trong có khắc pháp tắc thời gian và không gian, ngươi tính xem giá trị bao nhiêu?

Lục Ly tin tưởng Ung Hoàng Kích rất có giá trị, mấy ức thiên thạch chắc chắn không vấn đề, nếu giá cả phù hợp, Lục Ly cũng không phải không thể bán.

Lão giả chăm chú quan sát hồi lâu, song không yêu cầu Lục Ly phóng thích pháp tắc chân ý bên trong, cứ thế nghiên cứu suốt một nén nhang, sau cùng gật đầu nói:

- Chiến kích này hẳn là Thánh Binh được một cường giả tiệm cận đại viên mãn dựng dục mấy vạn năm, pháp tắc chân ý thời gian và không gian cũng hiếm thấy, Thánh Binh này quả thực rất đáng tiền, chúng ta có thể mua với giá mười lăm ức thiên thạch.

- Chậc chậc...

Quan Dương hít thật sâu mấy hơi, đại nhân bọn hắn đi theo này giàu thật, tùy tiện cầm ra hai kiện bảo vật liền có thể bán hơn hai mươi ức thiên thạch. Mười mấy huynh đệ bọn hắn tích lũy bao nhiêu năm, thân giá đoán chừng còn chưa tới một ức.

Hai mươi lăm ức, còn thiếu bảy mươi lăm ức, Lục Ly còn có một số bảo vật, nhưng chắc đều không đáng bao nhiêu thiên thạch, hắn lười phải lấy ra.

Thoáng trầm tư, trong tay lóe lên quang mang, một giọt kịch độc hiện ra, hắn nói:

- Độc dịch này của ta có thể nhẹ nhàng ăn mòn nhục thân Thánh Hoàng, các ngươi biết trước đó ta từng chiến đấu với Huyết tộc, vậy hẳn biết rất nhiều Thánh Hoàng chết như thế nào rồi chứ? Chính là trúng phải kịch độc này mà chết. Các ngươi có cần thứ này không?

- Hả?

Trong mắt lão giả sáng lên quang mang hưng phấn, trên tay lấp lánh Nguyên lực, tiếp lấy độc dịch Lục Ly đưa cho, tử tế cảm ứng một phen. Sau đó Nguyên lực trên tay bất ngờ trực tiếp biến mất, để mặc cho kịch độc thấm vào trong lòng bàn tay.

- Ách?

Lục Ly hơi ngớ, tròng mắt Quan Dương cũng bất thần co rụt lại, bởi vì hắn phát hiện cánh tay lão giả kia khoái tốc bị ăn mòn, chỉ chớp mắt bàn tay đã không còn.

Hưu!

Đao quang sáng lên, lão giả kia sống sờ sờ chặt xuống cánh tay. Trên mặt lại không chỉ không xuất hiện thần sắc thống khổ hay bất mãn, ngược lại còn hưng phấn nói:

- Đồ tốt, ngươi có bao nhiêu độc dịch này chúng ta thu bấy nhiêu, mỗi một giọt chúng ta có thể chào giá một trăm vạn!

- Một trăm vạn?

Mắt Lục Ly tức thì sáng rực lên, trên người hắn có cả trăm giọt kịch độc, thế chẳng phải bằng với mấy ức? Quan trọng nhất là hắn còn có thể đi Cổ Độc Chiểu Trạch hấp thu độc vụ. Mà đấy mới chỉ là độc dịch cấp thấp, hắn còn có độc dịch màu đen xám, phiên bản được tăng cường.

Nếu vào sâu trong Cổ Độc Chiểu Trạch, hấp thu một ít độc vụ màu đỏ, hắn còn có thể làm ra kịch độc màu đỏ nữa…

Thoáng chốc, hắn bỗng hưng phấn không thôi, xem ra bảo vật gì đều không cần bán, chỉ cần làm ra đủ nhiều kịch độc, vậy liền có thể góp đủ trăm ức thiên thạch, thỉnh mời Tử Thần ra tay tiêu diệt Huyết tộc.

Tay Lục Ly lần nữa sáng lên, một giọt độc dịch màu đen xám hiện ra, hắn nói:

- Độc dịch này mạnh hơn chừng gấp năm lần so với giọt ta đưa ngươi trước đó, thứ này giá trị bao nhiêu?

Lão giả nuốt vào một viên đan dược, sau đó duỗi ra cánh tay còn lại nhận lấy, nhắm mắt cảm ứng một phen rồi gật đầu nói:

- Đúng là mạnh hơn rất nhiều, độc dịch này chúng ta cũng có thể thu vào, năm trăm vạn thần thạch một giọt!

- Năm trăm vạn!

Lục Ly càng thêm hưng phấn, kịch độc này hắn đã dùng qua một ít, nhưng vẫn còn trên dưới một trăm bốn mươi giọt, vậy chính là gần bảy ức. Đối với hắn mà nói, những kịch độc này thu hoạch không quá khó. Kịch độc bình thường còn hơn bốn trăm giọt, một giọt một trăm vạn, vậy cũng là mấy ức.

Hắn vạn vạn không ngờ, những kịch độc này lại đáng tiền đến vậy? Chẳng qua ngẫm kỹ thì thấy cũng đúng, một giọt kịch độc chỉ cần dùng tốt, hoàn toàn có thể nhẹ nhàng diệt sát một tên Thánh Hoàng.

Nói cách khác một giọt kịch độc có giá bằng mạng một tên Thánh Hoàng. Mà ở trong tay Tử Thần, mạng Thánh Hoàng lại rất đáng tiền, bọn hắn ám sát một tên Thánh Hoàng, chí ít cũng phải một ức thiên thạch trở lên, cứ vậy tính, mối làm ăn này không lỗ đi đâu được.

Then chốt nằm ở, Lục Ly có thể không ngừng chế tạo kịch độc, chỉ cần hắn tìm tới độc vụ, vậy liền có thể tiếp tục ngưng luyện ra độc dịch này. Mặc dù hao phí chút thời gian, nhưng góp đủ trăm ức hẳn không thành vấn đề.

Chỉ cần tiêu tốn chút thời gian liền có thể mời được Tử Thần giúp hắn giải quyết Huyết tộc, đây là mua bán rất có lời. Phải biết Huyết tộc chính là thanh đao lơ lửng trên đỉnh đầu hắn, lúc nào cũng có thể bổ xuống đòi mạng.

Hắn trầm ngâm một lát rồi nói:

- Ngươi biết Cổ Độc Chiểu Trạch không?

Lão giả khẽ gật đầu, Lục Ly nói:

- Sâu trong Cổ Độc Chiểu Trạch có một con cự thú vô cùng khủng bố, nếu các ngươi có thể đánh giết hoặc dẫn đi cự thú kia để ta hấp thu độc vụ bên trong. Ta bảo đảm có thể ngưng luyện ra kịch độc mạnh gấp trăm thứ này, đến lúc đó có thể bán cho các ngươi với giá một nửa!

Bình Luận (0)
Comment