Tiến vào Tà Vu Sơn, điều đó đại biểu cho chỉ có đường chết, không ai cứu được Lục Ly. Bảo vật trong cổ quan đó cũng vĩnh viễn sẽ bị chôn vùi trong Tà Vu Sơn, tộc trưởng của Tần gia và Đỗ gia cũng không thể vì một chút bảo vật mà đi mạo hiểm, thế là không đáng.
Đỗ Nhiễm chờ người Tần gia đi rồi, nhìn Vũ Hóa Thần nói:
- Vũ huynh, ngươi đừng quá thương tâm, đây e là mệnh của Lục công tử. Ài... Sau này biết ăn nói thế nào với Lục gia đây?
Đỗ Nhiễm cảm thấy đau đầu, đệ tử trực hệ của Lục gia chết ở đây, tuy không có liên quan quá lớn với Đỗ gia. Nhưng nếu Lục gia muốn Đỗ gia phải nói rõ, hắn chắc cũng chỉ có thể tự sát để tạ tội.
- Không...
Vũ Hóa Thần lắc đầu nói:
- Thiếu chủ còn sống, ta tin chắc điểm này. Nếu đi vào lâu như vậy mà chưa chết, vậy nói không chừng hắn vẫn có thể sống sót.
- Vẫn chưa chết?
Đỗ Nhiễm nhướng mày, có chút không tin, vu độc vu trùng bên trong Tà Vu Sơn là đáng sợ nhất. Những sương mù màu tím đen đó chính là vu độc, một khi bị dính vào người, võ giả Quân Hầu cảnh cũng rất nhanh sẽ chết đi, Lục Ly sao có thể vô sự?
- Chưa chết!
Vũ Hóa Thần kiên định gật đầu, có điều lại không giải thích nguyên nhân.
Bởi vì hắn là là nô lệ của Lục Ly, hắn có mặt mũi nào mà giải thích? Chính bởi vì hắn là nô lệ của Lục Ly mới có thể kết luận Lục Ly chưa chết, nếu không Hồn trùng trong đầu hắn sẽ tự chết đi hoặc là bạo động.
Lục Ly luyện hóa ngọc phù, hắn chính là chủ nhân của Hồn trùng, nếu trước khi hắn chết mà luyện hóa ấn ký trong ngọc phù, Hồn trùng sẽ lập tức chết đi. Nếu hắn đột nhiên bỏ mạng, chưa kịp luyện hóa ấn ký trên ngọc phù, như vậy Hồn trùng sẽ bạo động, Vũ Hóa Thần rất có khả năng cũng sẽ chết theo.
Trong Hồn Đàm của Vũ Hóa Thần lúc này vẫn là một mảng bình tĩnh, điều này chứng minh Lục Ly không sao. Nếu đi vào một lúc vẫn chưa chết, vậy Lục Ly có hi vọng sống sót.
Đỗ Nhiễm vẫn không tin, nhìn Vũ Hóa Thần đầy nghi ngờ. Người sau lại tìm một liền gần đó ngồi xuống, lẳng lặng chờ đợi.
Hắn phải đề phòng từng thời từng khắc, vạn nhất Hồn trùng bạo động, hắn sẽ lập tức chết đi. Cho nên hắn chuẩn bị chờ dưới chân núi, hoặc chờ Lục Ly đi ra, hoặc chờ Hồn trùng bạo động.
Đỗ Nhiễm nghĩ nghĩ một chút, quyết định cùng Vũ Hóa Thần chờ một lúc, như vậy hắn và Đỗ Tranh cũng tiện ăn nói, sau này Lục gia hỏi tội hắn cũng có thể biện giải vài câu?
...
Lục Ly đích xác không chết.
Không phải là vì năng lực và vận khí của hắn nghịch thiên, mà là lúc này ngoài Long Đế Quan có một vòng bảo hộ, vòng bảo hộ này đã ngăn cách tất cả vu độc và vu trùng.
Rất thần kỳ là bọn Đỗ Bất nói trong đây đều là cấm chế của Cổ Thần, nhưng Long Đế Quan tùy ý phi hành ở bên trong, lại không hề chạm phải bất kỳ cấm chế gì.
Sau nửa nén hương, Long Đế Quan thoải mái bay đến ngoài một tòa đại điện trên đỉnh núi.
Bùm!
Ngoài đại điện là một quảng trường từ bạch ngọc xây thành, Long Đế Quan nặng nề đập xuống quảng trường, vòng bảo hộ bên ngoài chậm rãi biến mất.
Trong khoảng thời gian phi hành, thân thể Lục Ly không bị yêu ma khống chế hoàn toàn, chỉ bị Hàn Thiết Cự Liên trói buộc, thân thể không thể động đậy. Hắn có thể mở to hai mắt nhìn tình huống xung quanh, lúc này hắn bị tòa đại điện phía trước hấp dẫn.
Một đường bay tới đều là sương mù dày đặc màu tím đen, gần đại điện trên quảng trường này lại không có sương mù, hơn nữa tòa đại điện này lại ngân quang lấp lánh, chiếu sáng xung quanh.
Đây là một tòa đại điện gì.
Ánh mắt và tâm linh của Lục Ly đều bị đại điện này hấp dẫn, hình thức kiến tạo của đại điện này không giống với bên Bắc Mạc, bởi vì đại điện này hình như... Không có cửa?
Từ góc độ trên đỉnh núi và bố cục của quảng trường cho thấy, Lục Ly lúc này chắc đang ở ngay phía trước đại điện, nhưng đại điện chính là không có cửa, trên vách tường khắc vô số trùng tử, đủ loại trùng tử thiên kì bách quái.
Quan trọng nhất là những trùng tử đó dường như có sinh mệnh, nơi ánh mắt Lục Ly quét qua, trùng tử đều sống lại, chạy trên vách tường.
Trùng ngàn chân, trùng to mọng như giòi, trùng đen có răng nanh, trùng lông mọc cánh như chim, trùng cả người bốc ra hỏa diễm.
Lục Ly nhìn mà hoa cả mắt, những trùng tử này như có ma lực, khiến tầm mắt và tâm niệm của người ta không thể rời ra được.
Vù.
Có điều, rất nhanh Lục Ly liền không nhìn được nữa, trong Hàn Thiết Cự Liên lục quang lấp lánh, từng đạo năng lượng truyền vào thân thể hắn, mắt hắn cũng nhắm lại.
Hắn cảm thấy năng lượng màu xanh lục đang ùa vào trong linh hồn hắn rất nhanh, lại bắt đầu xâm nhập linh hồn, trong đầu hắn vang lên một giọng nói già nua:
- Tiểu tử, nơi này là Tà Vu Sơn, Nhân Hoàng cảnh tiến vào cũng là cửu tử nhất sinh. Cho nên... Ngươi đừng mơ có người tới cứu ngươi, ngoan ngoãn nghe lời, đừng chống cự, sau khi bổn tọa đoạt được nhục thân của ngươi, sẽ khiến ngươi vang danh thiên hạ.
Rất rõ ràng, yêu ma này bay tới địa bàn của Tần gia, cuối cùng tiến vào Tà Vu Sơn là có mục đích, là cố ý!
Hắn chắc biết về Tà Vu Sơn, nhảy vào Tà Vu Sơn là để cắt đuôi truy binh, sau đó toàn lực đoạt xá, thu hoạch tân sinh.
Hắn thành công tiến vào Tà Vu Sơn, đích xác không ai dám truy kích, hắn không cần cố kỵ gì nữa, có thể toàn tâm toàn lực xâm nhập linh hồn của Lục Ly.
Hàng tỉ luồng năng lượng màu xanh lục hóa thành từng cái kim châm, đâm vào trong linh hồn của Lục Ly. Lần này yêu ma muốn triệt để hủy diệt linh hồn của Lục Ly, khiến hắn hồn phi phách tán. Như vậy yêu ma có thể hoàn toàn chiếm lấy Hồn Đàm của Lục Ly, đạt được tân sinh.
Ý chí lực của Lục Ly rất cường đại, yêu ma lúc trước nhiều lần muốn linh hồn Lục Ly trầm miên, cuối cùng đều bởi vì ảnh hưởng của ngoại giới và sự đấu tranh của bản thân Lục Ly mà thất bại.
Lần này yêu ma chuẩn bị dùng thủ đoạn vô cùng tàn nhẫn, trực tiếp khiến Lục Ly phải thừa nhận thống khổ vô tận, khiến hắn không chịu được, linh hồn sụp đổ, hồn phi phách tán.
- A.
Lục Ly rất nhanh liền phát ra những tiếng gào thét thống khổ.