Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Thấy đám cường giả đổ dồn sang nhìn mình, Diên tiểu thư cắn răng, lấy ra giấy bút từ trong không gian giới chỉ, lần nữa viết xuống một tấm phiếu nợ ném cho Lục Ly, hừ hừ hai tiếng không nói gì thêm.
Lục Ly khẽ cười thu hồi phiếu nợ, nói:
- Mọi người nghỉ ngơi chút đi, sau đó tiếp tục phá quan, tiếp sau ta không giúp được gì, hết thảy phải dựa vào chư vị.
Điều này trước đó Lục Ly cũng đã nói. Nhưng nếu không có hẳn, chúng cường giả đều phải bị nhốt chết trong mê trận. Một tên cấp Đế, không chỉ giải được kịch độc, còn có thể phá thần trận, ở trong mắt chúng cường giả, Lục Ly càng lúc càng thần bí dị thường.
Cô Tô quay sang nhìn mấy tên cường giả Ảnh tộc một cái, cả đám lập tức khom lưng hướng về phía Lục Ly, Cô Tô nói:
- Đa tạ Lục công tử!
Lần này Cô Tô không nói quay đầu sẽ trùng trùng cảm tạ, nàng sợ Lục Ly há mồm đòi trăm ức, khi ấy nàng đưa hay là không đưa?
- Khách khí, khách khí!
Lục Ly nhẹ nhàng khoát tay, không nói gì thêm, mấy người Cô Tô thương nghị một phen, sau đó tiếp tục đi tới, vẫn là một đám Thánh Hoàng đi trước mở đường, bọn Lục Ly thì được quây ở chính giữa.
Cừu Phong bị đả kích rất nặng, sắc mặt vô cùng khó coi, thỉnh thoảng lại liếc nhìn Lục Ly, trong mắt toàn là đố kỵ và nghi hoặc.
Chúng cường giả chậm rãi đi tới, giờ các nàng đã đến tầng thứ mười, đây là một hạp cốc. Hạp cốc mờ tối, âm phong kêu rít từng hồi, rõ ràng không dễ để vượt qua.
Vũ Dương đi được một lát thì chợt ngừng lại, nhìn sang Cừu Phong nói:
- Cừu Phong, ngươi đang làm gì đấy? Chú ý thăm dò bốn phía, vạn nhất có Thần Văn pháp trận công kích thì sao?
Cừu Phong hồi thần lại, vội bước lên trước vài bước, đứng ở sau lưng Vũ Dương tập trung tinh thần tiến hành thăm dò. Lục Ly sớm đã để Huyết Linh Nhi yên ắng dò xét qua, hắn làm thế không chỉ vì cả nhóm mà cũng là nghĩ cho mạng nhỏ của mình.
Chẳng qua trong hạp cốc không có mấy thứ như sát trận khốn trận, Lục Ly quan sát một lúc rồi truyền âm cho Vũ Dương nói:
- Vũ công tử, nơi này rất có thể có hung vật hồn thể, nhắc mọi người chú ý cẩn thận.
Nơi đây không có Thần Văn, địa thế lại không rộng, tầng trước đó có Tinh Kim Thử, nơi này thì âm khí âm sâm. Bởi thế Lục Ly suy đoán nơi này hẳn có hung thú hồn thể biết công kích linh hồn võ giả.
Vũ Dương vội vàng truyền âm cho đám võ giả, đồng thời điều động mấy Thánh Hoàng linh hồn cường đại chắn ở trước mặt. Lục Ly cũng truyền âm cho Cô Tô tiểu thư, song không truyền âm cho Diên tiểu thư và Lộ công tử đi ở phía trước nhất.
Ô ô!
Quả nhiên, mới chỉ đi được hơn mười dặm, trước mặt đột nhiên vang lên tiếng kêu khóc bén nhọn, lúc thần niệm chúng cường giả quét tới, chỉ thấy hai bên hạp cốc khoái tốc tuôn ra hắc vụ, thoáng chốc đã bao phủ mười mấy tên võ giả đi đầu.
Bọn Vũ Dương sớm có chuẩn bị, Diên tiểu thư lại bị dọa nhảy dựng, vội kinh hô:
- Có hung thú hồn thể tấn công, mọi người cẩn thận.
Nàng vừa hô, phát hiện bốn phía lại không có động tĩnh, trừ Lộ công tử thần sắc cả kinh ra. Mấy người Vũ Dương Cô Tô đều dồn dập lấy ra dị bảo hoặc phóng thích thần thông công kích linh hồn.
Trên mặt nàng chớp qua một tia lúng túng, lại cũng không hoảng hốt, bởi vì trong linh hồn nàng có bảo vật cường đại thủ hộ, không cần phải quá e sợ công kích linh hồn.
Lần này đến tấn công là một loại quái vật linh hồn hình thiêu thân, thể hình chúng rất nhỏ, sau khi xông vào trong linh hồn liền sẽ trực tiếp phát nổ, rất khủng bố. Chẳng qua chí bảo linh hồn của Diên tiểu thư Lộ công tử đều không sai, mấy người Cô Tô Vũ Dương cũng có bảo vật tương tự, lại có chuẩn bị trước, thế nên không ai bị thương.
- Phiền phức rồi đây...
Vũ Dương phát hiện thiêu thân cứ không ngừng lao tới từ hai bên vách đá, số lượng cực nhiều. Bọn hắn có thể trụ được, nhưng liệu đám cấp Đế có thể trụ được không?
- Hay là thu bọn hắn vào trong không gian thần khí, chúng ta khoái tốc đi tới, vượt qua nơi này?
Trong đầu Vũ Dương chớp qua một đạo ý niệm, nhưng lúc hắn thử dùng không gian thần khí thu lại một tên Thánh Hoàng gần đó, lại phát hiện không gian nơi đây bị phong ấn, không gian thần khí không còn hiệu quả.
- Sao qua được tầng này?
Vũ Dương phóng thích thần thông đánh giết đám thiêu thân lao tới trước mặt, sau đó khoái tốc giật lùi ra sau, đồng thời hiệu triệu đám Thánh Hoàng lui về theo. Bọn hắn lui về phía sau vài dặm, thiêu thân không còn đuổi tới mà về lại trên vách đá.
- Ở đây không thể dùng không gian thần khí, thiêu thân kia vô cùng vô tận! Mấy người chúng ta chắc có lẽ xông qua qua, nhưng đại bộ phận võ giả lại rất khó đi qua. Mọi người bàn xem nên làm sao để qua ải này?
Vũ Dương mở miệng nói, Diên tiểu thư và Lộ công tử lại chỉ cười cười, trong linh hồn các nàng có chí bảo, có thể mặc kệ đám thiêu thân kia, muốn đi qua tầng này là điều hết sức đơn giản. Các nàng cũng không cần để ý đám võ giả chết sống, bởi thế đều không mở miệng nói chuyện.
Trong đám cấp Đế có một tên cường giả linh hồn cực mạnh, công kích linh hồn có thể diệt sát Thánh Hoàng sơ kỳ, hắn trầm ngâm một lát rồi nói:
- Hay là chúng ta từng bước thôi tiến, giết sạch đám thiêu thân kia, rốt cuộc chúng không khả năng thực sự vô cùng vô tận được.
Cường giả tại trường rất nhiều, người có tạo nghệ cao ở phương diện linh hồn cũng không ít, bởi thế bọn hắn đánh giết thiêu thân sẽ không quá khó. Cùng lắm thì mặc cho đám thiêu thân kia tiến vào linh hồn dẫn phát nổ tung, bọn hắn có thủ đoạn bảo vệ linh hồn, không sợ bị nổ thương.
- Thiêu thân ở đây có khả năng thật vô cùng vô tận.
Lúc này Lục Ly chợt lên tiếng nói:
- Thực ra đám thiêu thân kia không phải hung thú, mà là một phương thức công kích kỳ dị, do Thần Văn ở đây mà ra, chỉ là thoạt nhìn như quái vật hồn thể thôi. Bởi thế chỉ cần số lượng Thần Văn nơi đây đủ lớn, công kích này đích thực có thể vô cùng vô tận.
- Thần Văn?
Tròng mắt Cô Tô sáng lên, vội vàng nói:
- Vậy Lục công tử có thể phá giải được không? Chỉ cần phá giải, chúng ta liền có thể nhẹ nhàng đi qua.