Bất Diệt Long Đế ( Bản Dịch Full)

Chương 427 - Chương 427: Vu Độc

Bất Diệt Long Đế Chương 427: Vu độc

- Đi!

Lục Ly rót vào một chút huyền lực, khống chế mấy phù văn khác chớp động. Long Đế Quan bay lên trời, tiến thẳng vào trong sương mù tím đen ở bên ngoài.

Sương mù tím đen là vu độc, vô cùng khủng bố, trong sương mù có vu trùng nhiều vô tận. Cũng may có vòng bảo hộ của Long Đế Quan ngăn cách, vu độc và vu trùng đều không vào được.

Tốc độ khống chế Long Đế Quan của Lục Ly thật sự rất chậm, không phải Long Đế Quan bay chậm, mà là Lục Ly cố ý làm vậy. Loại địa phương này thường thường sẽ có cấm chế, nếu không lão yêu ma khi tiến vào cũng sẽ không vòng trái quẹo phải.

Hắn cực lực nhớ lại lộ tuyến của yêu ma khi bay vào, may mà đoạn thời gian đó yêu ma không khống chế linh hồn của hắn, hắn vẫn có chút ký ức về lộ tuyến lúc vào.

Bay vào chỉ khoảng nửa nén hương, bay ra lại mất cả ba nén hương, hơn nữa phía trước vẫn là sương mù tím đen cuồn cuộn, Lục Ly vẫn chưa ra được ngoài.

Vù vù.

Lúc này, Lục Ly đột nhiên khống chế Long Đế Quan ngừng lại. Bởi vì hắn ở dưới mặt đất nghe thấy những tiếng thở ồ ồ, trong thanh âm có sự thống khổ vô tận, khủng bố như lệ quỷ đang gầm khẽ.

- Là... Minh Vũ?

Lục Ly nghe một lúc, con ngươi đột nhiên co rút lại, thanh âm này có chút quen thuộc với hắn, hình như chính là thanh âm của Minh Vũ?

Hắn nghĩ nghĩ một chút, không mạo muội hành động, chỉ nhìn về phía Tiểu Bạch, hỏi:

- Tiểu Bạch, trong sương mù này có độc, còn có rất nhiều có rất nhiều trùng tử, phía dưới chắc có cấm chế, ngươi có thể đi xuống không?

Tiểu Bạch trời sinh có thể áp chế rất nhiều huyền thú, cấm chế đối với nó dường như cũng không có hiệu quả, cho nên Lục Ly mới hỏi hỏi trước. Tiểu Bạch nhìn xuống dưới với vẻ khinh miệt, cao ngạo ngẩng đầu lên kêu hai tiếng, biểu cảm đó giống như đang muốn nói, điều này đối với nó chỉ là chuyện nhỏ.

- Được, ngươi cẩn thận một chút, đi xuống xem thử, nếu phía dưới đúng là Minh Vũ, vậy ngươi bảo Minh Vũ đi lên đây. Nếu có nguy hiểm thì ngươi ngay lập tức quay về!

Lục Ly trịnh trọng dặn dò mấy câu, Tiểu Bạch ngẩng đầu, bốn cái chân ngắn giậm một cái, hóa thành một đạo bạch quang bay xuống.

Khi Tiểu Bạch sắp ra khỏi vòng bảo hộ, Lục Ly khống chế vòng bảo hộ của Long Đế Quan loãng đi, để Tiểu Bạch xuyên ra. Sau đó thanh quang trên Long Đế Quan lại sáng lên, lập tức ngăn cách sương mù tím đen và vu trùng ở bên ngoài.

Vù vù.

Phía dưới đúng là Minh Vũ, Minh Vũ ở bên trong mấy ngày lại không chết, cái này cũng nhờ công của áo nghĩa. Hắn dùng ""Thế"" trấn áp không gian xung quanh mình, khiến vu độc và vu trùng không thể tới gần. Có điều hắn vẫn trúng độc, chạm phải cấm chế dẫn tới bị vu độc nhập thể, lúc này đang nằm trên đất thở dốc từng hơi.

Đương nhiên, Minh Vũ lúc này vẫn còn sống, nguyên nhân rất lớn là hắn không tiến vào sâu trong Tà Vu Sơn, vu độc ở bên ngoài vẫn chưa phải quá khủng bố, càng vào bên trong thì càng lợi hại hơn.

- Vù!

Trên trời vang lên tiếng xé gió rất khẽ, Tiểu Bạch bay xuống, tiến vào trong phạm vi bao phủ của ""Thế"", Minh Vũ lập tức giật mình phát giác, ánh mắt lạnh lùng nhìn lên trên.

- Tiểu Bạch?

Minh Vũ tất nhiên nhận ra tiểu sủng vật của Lục Ly, ánh mắt hắn lộ ra một tia ngạc nhiên, sau đó trong con ngươi tinh mang đại thịnh, khống chế thế yếu đi để Tiểu Bạch bay xuống.

Tiểu Bạch trực tiếp hạ xuống gần Minh Vũ, sau đó vươn một cái móng vuốt lông xù ra vỗ vỗ đầu Minh Vũ, lại chỉ chỉ lên trên.

Minh Vũ kích động tới cả người run run, trầm giọng nói:

- Ngươi... Là nói thiếu chủ đang ở bên trên?

Hí hí.

Tiểu Bạch kêu lên một tiếng, còn gật gật đầu, lại dùng móng vuốt chỉ chỉ lên trên, ý tứ bảo Minh Vũ đi lên.

Minh Vũ gian nan ngồi dậy, nhắm mắt ngồi xếp bằng, một lát sau Bản Mệnh Châu ở bụng hắn sáng lên, dần dần biến to. Minh Vũ mang theo Tiểu Bạch bay lên trên Bản Mệnh Châu, hắn ngay lập tức phóng ra thế, trấn áp vu độc và vu trùng xung quanh.

Vù.

Minh Vũ bay lên trời, vu trùng bị trấn áp không thể động đậy, nhưng vu độc lại không chỗ nào không có. Minh Vũ xuyên qua trong vu độc, trên thân thể không thể tránh khỏi bị dính vu độc.

Tiểu Bạch rất thần kỳ, bên ngoài cơ thể của nó có một đạo bạch quang sáng lên, những vu độc đó căn bản không thể tiếp xúc tới thân thể của nó, vừa rồi khi bay xuống vu trùng cũng không dám tới gần nó.

- A.

Minh Vũ phát ra một tiếng rên rỉ, trong cơ thể hắn vốn đã có rất nhiều vu độc, hai ngày trước vẫn đang nỗ lực bức ra. Lúc này vu độc trong cơ thể lại gia tăng gấp mười lần, khiến hắn thống khổ vô cùng, thiếu chút nữa thì rơi xuống.

Hắn cắn răng khống chế Bản Mệnh Châu bay lên, Lục Ly ở bên trên cảm ứng được phía dưới có động tĩnh, ngay lập tức mở ra vòng bảo hộ, để Minh Vũ phá không bay vào.

Vù!

Minh Vũ cuối cùng cũng bay lên trên Long Đế Quan, vừa lên hắn ngay lập tức thu hồi Bản Mệnh Châu, sau đó ngã xuống đất, tay chân đều run rẩy. Rất nhiều chỗ trên da hắn đã bắt đầu thối rữa, sau lưng lại toàn là độc nùng, nhìn ghê cả người.

- Thiếu chủ!

Cho dù là như vậy, Minh Vũ vừa lên lập tức nhìn chằm chằm Lục Ly, thấy thiếu chủ hắn quen thuộc đã trở lại, trong ánh mắt hắn lộ ra một tia vui mừng, thanh âm cũng trở nên nghẹn ngào.

- Mau giải độc đi, đừng nói gì vội!

Vẻ mặt Lục Ly rát trầm trọng, vội vàng từ trong giới chỉ lấy ra mấy viên đan dược chữa thương cho Minh Vũ uống.

- Đừng nhúc nhích!

Minh Vũ lập tức hô lên:

- Thiếu chủ, ngươi đừng chạm vào ta, trên người ta có kịch độc, ngươi chạm vào ta cũng sẽ trúng độc. Thiếu chủ yên tâm, ta không chết được, ta có thể từ từ bức độc ra.

Tay Lục Ly dừng lại trong không trung, không dám động đậy, căng thẳng nhìn Minh Vũ.

Trong lòng hắn rất cảm động, Minh Vũ xông vào Tà Vu Sơn, đây là định chết cùng với hắn. Nếu hắn không ra được, Minh Vũ e là sớm muộn gì cũng sẽ chết trong Tà Vu Sơn.

Lục Ly không khống chế Long Đế Quan phi hành, mà cứ vậy bồng bềnh trong không trung chờ Minh Vũ giải độc trước.

Minh Vũ ngay cả khí lực để ngồi cũng không có, đã nhắm mắt ngã nằm trên Long Đế Quan, trong cơ thể huyền lực lấp lánh, bức kịch độc ra từng chút từng chút một.

Bình Luận (0)
Comment