Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Nếu đã vậy, nàng đùa bỡn bọn hắn lại có tội tình gì? Mọi người đều đang cùng chơi trò chinh phục hoặc bị chinh phục, chỉ xem ai thủ đoạn cao hơn mà thôi.
Đối với trò chơi kiểu này, nàng rất vui vẻ, rất thích cảm giác được vô số nam tử vây quanh như chúng tinh củng nguyệt. Chẳng qua nàng chơi nhiều năm vậy rồi, lại chỉ riêng hai nam tử trước mắt khiến nàng khó chịu, bởi vì bọn hắn hoàn toàn không mắc câu...
Năm đó mẫu thân Vũ Dương từng thông đồng với một cường giả sau lưng phụ thân, cuối cùng bị phụ thân hắn tự tay giết chết, bởi thế Vũ Dương không có hảo cảm đối với nữ tử thủy tính dương hoa, hắn không mắc câu, Mạc Thiên Thiên có thể hiểu được.
Lục Ly thì lại khiến nàng có chút nhìn không thấu!
Lần đầu tiên gặp mặt Lục Ly, nàng thấy được rõ ràng, trong mắt Lục Ly chất đầy dục vọng trần trụi, ánh mắt đó nàng quá quen thuộc, cũng gặp nhiều.
Vốn tưởng Lục Ly sẽ mắc câu, một vương bài Tử Thần tuổi trẻ, còn vô cùng thần bí, chinh phục nam tử như thế hẳn sẽ rất thú vị.
Ai ngờ...
Chỉ sau một đoạn thời gian ngắn ngủi, lần nữa gặp mặt, Lục Ly lại trở nên lạnh lùng dị thường. Mạc Thiên Thiên có thể thấy được Lục Ly có giới tâm với mình, chắc có lẽ là nghe được tiếng gió hay đồn thổi nào đó, cái này rất bình thường. Nhưng đến sau trong ánh mắt Lục Ly nhìn nàng lại không có dù chỉ một tia dục vọng, điều này khiến nàng rất khó hiểu.
Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu!
Trừ phi là nam tử có sở thích Long Dương (gay), bằng không ắt phải có dục vọng đối với mỹ nữ, ngay cả rất nhiều lão đầu nhìn thấy nàng đều khó mà giấu được vẻ háo sắc. Nếu ngay từ đầu Lục Ly đã có thái độ lạnh lùng, như vậy Mạc Thiên Thiên sẽ không cảm thấy quá kỳ lạ, nhưng giờ đột nhiên biến thành dạng này, khó miễn khiến Mạc Thiên Thiên có chút buồn bực
Một tên cấp Đế, vì sao lại có thể đánh thắng Loan Tịch? Vì sao thành là vương bài Tử Thần?
Khắp nơi trên thân Lục Ly đều là bí mật, bao gồm cả hành động lần này, Mạc Thiên Thiên cũng đều không phải quá hiểu, chỉ là nghe nói có thể được đến trăm ức thiên thạch. Dù sao Mạc Thiên Thiên chỉ là nữ tử, tài nguyên được phân phối từ gia tộc không quá nhiều, người theo đuổi tuy không ít, nhưng nàng không khả năng đi đòi muốn tài vật, chút tiêu chuẩn này nàng vẫn cầm nắm tương đối chuẩn.
Sa sa sa!
Đang lúc trầm tư, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, Lợi Viêm đi đến, ánh mắt lấp lánh nhìn Mạc Thiên Thiên nói:
- Thiên Thiên, mọi thứ đều được xử lý xong, có thể xuất phát ngay lập tức, các ngươi chuẩn bị xong chưa?
- Không vấn đề!
Mấy người Lục Ly không cần phải chuẩn bị, Lợi Viêm khẽ gật đầu, dẫn theo các nàng đi ra bên ngoài, địa vị của hắn trong gia tộc quả thực rất cao, một đường thông suốt không trở, căn bản không có quân sĩ nào dám hỏi.
Tiến vào trong một thành bảo được tu kiến lâm thời, bên ngoài thành bảo có mười mấy tên quân sĩ thủ hộ, một con ruồi cũng đừng hòng bay vào được. Trong thành bảo còn có Thần Văn, nếu không phải Lợi Viêm mang theo, muốn yên ắng tiến vào căn bản là điều không thể.
Ở đây có một tế đàn, Lợi Viêm dặn dò nói:
- Các ngươi tuyệt đối đừng loạn động Tinh Sơn và dược điền, mỗi một gốc thần dược đều có Thần Văn bảo hộ, thiếu một gốc thần dược liền sẽ bị phát hiện. Ở chỗ thần dịch cũng có Thần Văn, trong đó còn có rất nhiều Phù Du Thú, các ngươi đi vào nhất định phải chú ý cẩn thận.
- Được rồi, yên tâm đi!
Mạc Thiên Thiên cười phất phất tay, dẫn theo Lục Ly và Vũ Dương tiến vào trong truyền tống trận, từng đạo bạch quang sáng lên, ba người biến mất trong thành bảo.
- Ai...
Lợi Viêm không đi theo mà canh giữ ở chỗ này, trên mặt toàn là vẻ lo được lo mất. Nếu mấy người Mạc Thiên Thiên làm loạn ở bên trong, bị các tộc quần còn lại phát hiện, e rằng khó tránh khỏi một trường loạn chiến, đến lúc đó tộc quần bọn hắn chắc chắn sẽ tổn thất thảm trọng.
Nhưng đấy đều không tính là gì, hắn chỉ đang nghĩ, mình vì Mạc Thiên Thiên làm nhiều chuyện như vậy, địa vị trong lòng nàng liệu có đề cao thêm phần nào?
Ông!
Bên kia, bọn Lục Ly chỉ cảm thấy trước mặt lóe lên bạch quang, sau đó hiện ra trên một phiến đầm lầy, vừa quét mắt nhìn liền hiểu ra, nơi này tuyệt đối là một tiểu thế giới kỳ dị được luyện hóa qua.
- Chỗ đó là Tinh Sơn?
Mạc Thiên Thiên duỗi tay ngọc chỉ vào ngọn núi tán phát hào quang nhàn nhạt nơi xa, nói. Vũ Dương sớm đã được đến tư liệu, đảo mắt nhìn qua, liền cũng nói:
- Không sai, chính là chỗ đó! Dược điền hẳn nằm cách Tinh Sơn mười vạn dặm về phía nam, còn Thần Trì thì cách mười vạn dặm về phía bắc.
- Đi!
Mạc Thiên Thiên đằng không vút lên, chỉ là vừa mới phi hành, sắc mặt nàng bỗng chợt hơi biến, trong tay hiện ra một thanh nhuyễn kiếm màu xanh, bất ngờ đâm tới tiền phương.
Vũ Dương cũng tức tốc lấy ra binh khí, bởi vì trong đầm lầy xung quanh, vô số tiểu thú gào thét lao ra. Những tiểu thú này chỉ lớn ngang đầu người, phía sau có hai cánh, trên răng lấp lánh hàn quang, còn có hắc khí nhàn nhạt phun ra, bọn chúng đều có cánh tay sắc nhọn như lưỡi đao, lực công kích chủ yếu tập trung trên cánh tay này.
Phù Du Thú!
Vũ Dương và Mạc Thiên Thiên sớm đã được đến tin tức tư liệu về Phù Du Thú, đồng thời chuẩn bị sẵn phương án đối phó. Ngoài thân cả hai đều hiện ra chiến giáp, không ngừng phóng thích từng đạo công kích.
Ầm ầm ầm ầm.
Từng con từng con Phù Du Thú bị đánh bay, Vũ Dương và Mạc Thiên Thiên tấn công rất có chương pháp, các nàng chỉ nhắm vào hai cánh Phù Du Thú, khiến tốc độ Phù Du Thú giảm mạnh. Một khi đám này biến thân lao ra công kích, tuổi thọ sẽ khoái tốc rút ngắn, chỉ cần kích thương hai cánh, đám Phù Du Thú này chỉ còn nước chờ chết.
Hưu hưu hưu!
Vô số Phù Du Thú từ bốn phương tám hướng bay vọt đến như chọc phải tổ ong vò vẽ, chi chít không khác gì bầy châu chấu, Vũ Dương bay lên giữa trời, tựa lưng với Mạc Thiên Thiên, mỗi người phụ trách đối phó một mặt. Sau mấy lượt công kích, Mạc Thiên Thiên quét mắt nhìn về phía Lục Ly, lại phát hiện Lục Ly đã tan biến, tựa hồ bốc hơi khỏi thế gian.