Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
- Ba!
Lợi Viên bất thần vung tay quất tới, tát cho Lợi Viêm lăn lộn mấy vòng trên đất, nửa bên mặt đều biến hình. Mấy vị nguyên lão gần đó thấy mà không nỡ, một nguyên lão đứng ra nói:
- Tộc Vương, Lợi Viêm còn nhỏ, có thể chầm chậm giáo dục được mà...
- Ngu xuẩn, ngu không ai bằng, các ngươi làm thế này sẽ chỉ hại hắn, cũng sẽ hại tộc quần!
Lợi Viên lại giận tím mặt, trừng mắt nhìn qua mấy tên nguyên lão kia, nói:
- Lợi Viêm đã sắp sáu ngàn tuổi, còn nhỏ nhắn gì nữa? Sở dĩ hắn ngây thơ ấu trĩ như vậy, không phải là bởi các ngươi quá yêu chiều? Hắn không hiểu chuyện, chẳng lẽ các ngươi cũng không hiểu chuyện, cùng theo hồ hắn làm loạn?
Vừa rồi Lợi Viêm vốn có thể tránh, nhưng hắn không tránh, hắn biết rõ tính cách gia gia rất nóng nảy, nếu hắn né, kết cục sẽ càng thảm.
Hắn rõ ràng có chút không phục, bò dậy, quật cường nhìn Lợi Viên nói:
- Ta ấu trĩ chỗ nào? Chẳng lẽ theo đuổi Mạc Thiên Thiên cũng là tội? Đây chính là vương bài Tử Thần, thiên kim Mạc gia, hậu đại cự đầu!
- Ha ha!
Lợi viên bật cười, lạnh lùng nói:
- Ngươi cũng biết nàng là vương bài Tử Thần? Ngươi có biết tấn cấp vương bài Tử Thần khó đến cỡ nào không? Một vị thiên kim đại tiểu thư, lại có thể trở thành vương bài Tử Thần, nàng nếm qua bao nhiêu khổ sở, trải qua bao nhiêu chuyện? Tâm trí biến thái cỡ nào? Ngươi có biết nội bộ Tử Thần bồi dưỡng hậu đại khắc nghiệt ra sao không? Ngươi căn bản chẳng biết gì cả.
- Ta nói thế này cho ngươi hiểu...
Lợi Viên đứng lên, đi tới đi lui một vòng rồi nói:
- Cường giả tộc ta rất nhiều, nhưng thực sự có năng lực đè áp Mạc Thiên Thiên, vậy chỉ có hai người là lão phu và đại gia gia của ngươi. Các ngươi đều không phải đối thủ của nàng, hơn nữa dù là đấu trí đấu mưu, toàn bộ chúng ta gộp lại đều chưa hẳn đấu được với nàng.
- Nữ tử như thế, ngươi tưởng chỉ bằng vào ngươi liền có thể chinh phục? Nàng tâm cao hơn trời, yêu nghiệt Tử Thần, cái tên ngày sau thành tựu đại viên mãn là chuyện chắc như đinh đóng cột, hắn theo đuổi nàng bao nhiêu năm? Khoan nhắc đến hắn, trong Tử Thần công tử ưu tú hơn ngươi, tuổi trẻ hơn ngươi có bao nhiêu? Họn hắn thường niên ở chung với Mạc Thiên Thiên, lại có ai từng khiến Mạc Thiên Thiên động tâm?
- Ta nói thẳng nhé!
Lợi Viên quyết định cho Lợi Viêm một gậy đương đầu, hắn nói:
- Ngươi tưởng ngươi thiên tư không sai, là đệ nhất công tử trong tộc quần, nên mới cho rằng Mạc Thiên Thiên sẽ coi trọng ngươi? Nhưng theo như những gì lão phu được biết, loại công tử ca kiểu như ngươi, hiện tại chí ít đang có hơn trăm người theo đuổi Mạc Thiên Thiên. Qua nhiều năm vậy rồi, còn có vô số công tử nản lòng từ bỏ. Ta khuyên ngươi suy nghĩ kỹ chút, đừng bị nữ tử kia mê tâm hồn, nữ tử Tử Thần không phải hạng thiện nam tín nữ gì đâu, đừng để người ta đùa như khỉ!
Dứt lời, Lợi Viên quay sang một tên nguyên lão, khua tay nói:
- Mang hắn về, giam lại, lúc nào nghĩ thông hẵng thả ra.
Lợi Viêm bị Lợi Viên nói cho sửng sốt, nhưng ánh mắt vẫn lấp lóe, rõ ràng còn ôm huyễn tưởng đối với Mạc Thiên Thiên, tưởng rằng Mạc Thiên Thiên không phải người như thế, tưởng rằng hắn còn có cơ hội. Lần này hắn đã giúp nàng rất nhiều, vì nàng trả ra nhiều đến vậy, Mạc Thiên Thiên nhất định sẽ cảm động...
- Hết thuốc chữa rồi!
Trong mắt Lợi Viên hiện đầy thất vọng, đứa cháu này được hắn ký thác kỳ vọng, các phương diện đều không sai, nếu thuận lợi trưởng thành, tương lai bảo thủ cũng có thể đạt tới chiến lực ngang hắn bây giờ. Đáng tiếc, một đường đi tới quá mức thuận lợi, chưa từng gặp qua khó khăn trắc trở nào, tâm trí không đủ thành thục.
Lần này hắn tức giận không phải vì Lợi Viêm mang người ngoài tiến vào bên trong, mà là bị nữ nhân lợi dụng, đến giờ vẫn chưa tỉnh ngộ, còn lòng mang huyễn tưởng, đúng thật hết thuốc chữa.
Lợi Viêm bị mang về tộc quần, Mạc Thiên Thiên và Vũ Dương chờ ở giới diện gần đó mất đi nguồn tin. Lục Ly rốt cục thế nào, các nàng hoàn toàn không biết, loại chuyện này cũng không dám mượn nhờ hệ thống tình báo Tử Thần, thế là đành phải tiếp tục kiên nhẫn chờ đợi.
Bên này mấy đại tộc đàn đã thương nghị xong xuôi, lợi ích cũng được phân phối. Mấy đại Tộc Vương lệnh quân đội các tộc triệt thoái, mỗi tộc chỉ để lại năm tên Thánh Hoàng, chia chác xong liền ai về nhà nấy.
Làm vậy là để tránh miễn lỡ chia chác xong lại phát sinh đại chiến, khi đó chỉ còn lại mấy cường giả, vạn nhất có tộc quần muốn làm loạn, cường giả các tộc quần còn lại đều có thể nhẹ nhàng đào tẩu...
Trong vòng nửa tháng, tất cả quân đội được rút đi, sau đó mấy tên cường giả sẽ tiến vào bảo địa, thu lấy toàn bộ thần tài tinh thạch thần dịch thần dược rồi tiến hành phân phối.
Rất nhanh, nửa tháng qua đi, toàn bộ quân đội đều triệt ly, đa phần cường giả cũng rút, chỉ để lại mỗi tộc năm tên Thánh Hoàng, tổng cộng hai mươi lăm người, cộng thêm năm Thánh Hoàng trấn thủ trong bảo địa là ba mươi người.
- Bóc mở lối vào đi!
Lợi Viên khoát tay, lối vào trong núi được mở ra, mười mấy cường giả lập tức lao vút tới. Năm tên Thánh Hoàng tọa trấn ở lối vào đều có mặt, cường giả từ phía ngoài tiến vào nhìn thấy bọn họ, thoáng khẽ gật đầu, mấy Thánh Hoàng này đều ở đây, đồng nghĩa bảo địa vẫn được an toàn.
- Ừm...
Đám cường giả ngước mắt nhìn lên Tinh Sơn phía xa xa, thấy Tinh Sơn vẫn sáng lên hào quang nhàn nhạt. Cả đám lập tức không nhanh không chậm bay tới bên kia, Lợi Viên nghĩ nghĩ liền cẩn thận để lại mấy cường giả tiếp tục tọa trấn bên này, còn mở lại Thần Văn nơi lối ra.
- Có vẻ đàm phán xong rồi?
- Ừm, chuyện này rốt cục cũng xong, tiếp tục náo nữa, đối với ai đều không tốt.
- Ngây ngốc ở đây lâu quá, cuối cùng cũng được đi về!
Mấy tên Thánh Hoàng trấn thủ nơi lối vào nghị luận lên, trên mặt ai nấy đều hiện ý cười, dù cho không lâu trước đây bọn hắn còn mới đánh sống đánh chết với nhau.
Ầm ầm ầm ầm!
Đột nhiên, nơi xa truyền đến tiếng nổ khe khẽ, tiếp đó mặt đất bỗng chợt chấn động. Mấy tên Thánh Hoàng lập tức biến sắc, lần nữa cảm ứng một phen, một Thánh Hoàng kinh hô:
- Ở phía dược điền!
- Đi!