Lục Ly tùy ý nói:
- Ngươi chỉ cần thắng ta, về sau Thiên Thủy Thành sẽ thuộc về các ngươi. Hơn nữa đời này ta cũng sẽ không làm khó Ngân Giao Tộc các ngươi!
- Được!
Vinh Tổ lớn tiếng đáp ứng, nghĩ nghĩ, bổ sung một câu:
- Chiến đấu không có mắt, nếu đợi lát nữa lúc chiến đấu, lão phu không cẩn thận đả thương Lục đại nhân, đại nhân sẽ không trách tội lão phu chứ?
- Ha ha ha!
Lục Ly cười ha hả nói:
- Nếu là chiến đấu, vậy tự nhiên không thể tránh khỏi xuất hiện cái chết. Vũ Viễn các ngươi nghe đây, trận chiến đấu này là ta tự nguyện khai chiến với Vinh Tổ, sinh tử ta tự mình phụ trách. Nếu ta bị Vinh Tổ đánh chết, các ngươi không thể trả thù, hiểu không?
- Được, chúng ta làm chứng!
Lục Linh lấy ra ấn thạch, gật đầu nói:
- Trận chiến này, sinh tử tự chịu trách nhiệm. Nếu lát nữa một trong hai người có người chết, đều tự mình phụ trách. Nếu chết rồi, vậy chỉ có thể trách mình không bằng người, hai vị đồng ý không?
Lục Linh cũng không biết chiến lực chân thật hiện giờ của Lục Ly, nhưng nàng thật hiểu biết Lục Ly. Nếu Lục Ly dám làm như vậy, vậy có thực lực giết chết Vinh Tổ.
Nàng hiểu được Lục Ly vì sao phải làm như vậy. Mấy đại gia tộc Thiên Lục Giới đều khinh thường Lục gia, nếu Lục Ly không khai đao, không giết một Thánh Hoàng lập uy, về sau chỉ trông cậy vào nàng là rất khó áp đảo những đại tộc này...
Nhìn thấy Lục Ly lấy ra ấn thạch, trong lời nói còn cường điệu sinh tử, Vinh Tổ có cảm giác không tốt khó hiểu, giống như tiến vào bẫy rập.
Nhưng tới cục diện này còn có thể làm gì? Đạn đã lên nòng không thể không bắn.
Lục Ly bay lên trời, bay ra ngoài thành, Vinh Tổ bất đắc dĩ bay theo. Lục Linh Vũ Viễn cũng bay lên, còn có cường giả của Ngân Giao Tộc.
Lục Ly ba ra khỏi thành trì, nhưng không bay quá xa, chỉ bay ra ngoài mấy vạn lý. Thiên Thủy Thành có vô số võ giả đi theo, muốn xem rốt cục đã xảy ra chuyện gì.
Bang bang!
Y bào trên người Lục Ly bạo liệt từng mảng, trực tiếp phóng ra Thần Long Biến, khí huyết trên người cũng trở nên cực kỳ khủng bố. Khai chiến trực diện với một Thánh Hoàng trung kỳ, Lục Ly không thể không cẩn thận. Hiện tại, phòng ngự của hắn thật biến thái, sau khi phóng thích Thần Long Biến và Bác Long Thuật, cho dù Vinh Tổ công kích trúng, hắn cũng không chết được.
Ách...
Vinh Tổ và Ngân Giao Tộc hơi kinh ngạc, vốn nghĩ Lục Ly chỉ là Đế Cấp, không ngờ sau khi biến thân, khí huyết lại khủng bố như vậy, không thua gì Thánh Hoàng của chủng tộc kỳ dị, tăng trưởng thân thể làm chính.
Vinh Tổ lấy ra một thanh câu kích, bên ngoài cơ thể cũng hiện ra chiến giáp, sắc mặt ngưng trọng, chuẩn bị toàn lực ứng phó. Lục Ly cười nói:
- Chuẩn bị tốt rồi chứ? Chuẩn bị tốt rồi, ta sẽ ra tay!
- Mời Lục đại nhân ra tay!
Vinh Tổ hơi gật đầu, toàn lực đề phòng, Lục Ly cười thần bí, thân mình đột nhiên biến mất giữa không trung, biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi. Vinh Tổ nhất thời rất khẩn trương, tra xét xung quanh, thần niệm nhìn quét qua, còn chấn động không gian xung quanh.
Nhưng mà hắn rất nhanh phát hiện một sự kiện, hắn mất dấu bóng dáng của Lục Ly, hoàn toàn không tra xét được Lục Ly. Trên trán hắn hiện lên mồ hôi lạnh, vương bài Tử Thần quả nhiên là vương bài Tử Thần, lần này là bọn họ nghĩ sai rồi, không nên đắc tội Lục Ly.
Vù!
Thân mình Lục Ly đột nhiên hiện ra, hắn cười tủm tỉm, nhìn Vinh Tổ nói:
- Làm sao vậy? Sợ sao? Chỉ cần ngươi quỳ xuống tỏ vẻ thần phục, ta có thể tha cho ngươi một lần.
Trên mặt Vinh Tổ và nhóm cường giả của Ngân Giao Tộc đều lộ vẻ xấu hổ và phẫn nộ, Lục Ly vừa xuất thủ đã dọa sợ bọn họ. Nhưng Lục Ly yêu cầu thật quá đáng, để Vinh Tổ quỳ xuống? Về sau Ngân Giao Tộc còn có thể lăn lộn ở đây thế nào.
Vinh Tổ hừ lạnh một tiếng, nhìn chằm chằm Lục Ly nói:
- Lục đại nhân, ngươi hơi quá đáng rồi, chúng ta là thủ hạ của ngươi sao?
- Ta đã cho ngươi cơ hội rồi!
Lục Ly lạnh như băng nói:
- Là tự ngươi không quý trọng, vậy không trách được ta!
Lục Ly lần này không ẩn thân mà ánh mắt lộ ra hai dòng kim quang sáng loáng, hắn vận dụng Tử Thần Dịch, phóng ra Linh Trận Thuật. Vinh Tổ là Thánh Hoàng trung kỳ, làm sao chịu nổi?
Cho nên Vinh Tổ không thể động đậy, thân mình Lục Ly lóe đến bên người Vinh Tổ, sau đó hắn nhẹ nhàng vung tay lên đầu Vinh Tổ.
Bịch!
Một chưởng này của Lục Ly rất nhẹ, thoạt nhìn chỉ như khẽ vuốt đầu Vinh Tổ, nhưng cảnh tượng kế tiếp khiến toàn bộ người Ngân Giao Tộc sợ choáng váng.
A!
Vinh Tổ phát ra tiếng kêu thảm thiết, thân thể quay cuồng giữa khkông trung, sau đó dưới ánh nhìn chăm chú của tất cả võ giả, Vinh Tổ biến thành một khối hài cốt.
Bịch!
Hài cốt kia rơi mạnh lên mặt đất, phát ra tiếng vang thanh thúy, thanh âm như kia tình thiên phích lịch, nổ vang trong lòng nguyên lão Ngân Giao Tộc, cũng nổ vang trong lòng tất cả võ giả gần đó.
Giờ khắc này, ngay cả Lục Linh, Vũ Viễn, Hạ thống lĩnh cũng giật mình. Bọn họ chỉ nhìn thấy trong mắt Lục Ly sáng lên hào quang. Sau đó hắn bay qua, nhẹ nhàng vỗ đầu Vinh Tổ, sau đó Vinh Tổ liền biến thành hài cốt.
Thánh Hoàng trung kỳ lại dễ dàng bị giết chết như vậy? Cảm giác như chơi trò chơi, giống như một con người trưởng thành giết chết một đứa trẻ sơ sinh, rất dễ dàng, rất tùy ý.
Toàn trường chấn động, Lục Ly hiện giờ chỉ là Đế Cấp, nhưng trong mắt đám võ giả lại có vẻ thần bí khó lường. Vừa rồi Lục Ly mới xuất thủ, sau khi tiềm ẩn, không ai phát hiện ra hắn, vốn tưởng hắn ở trạng thái tiềm ẩn đánh lén Vinh Tổ? Ai ngờ hắn quang minh chính đại công kích, còn dễ dàng giết chết Vinh Tổ như thế, giống như vỗ chết một con ruồi.
Mạnh mẽ, khủng bố, sâu không lường được!
Đây là cảm giác Lục Ly tạo cho bọn họ. Tuy Vinh Tổ bị giết, Ngân Giao Tộc thật phẫn nộ, rất muốn thiên đao vạn quả Lục Ly. Nhưng giờ đây, tất cả Ngân Giao Tộc không ai dám tỏ ra chút hận ý hay sát ý nào, thậm chí đến thở cũng không dám thở lớn.
Nếu là cường giả cùng cấp bậc, bọn họ có lẽ có thể hợp lại, nhưng Lục Ly quá mạnh mẽ, mạnh đến chỗ sâu trong linh hồn bọn họ cũng cảm giác e ngại.