Vũ Dương dẫn đến một hạ nhân, phân phó vài câu, chỉ qua nửa canh giờ, tư liệu của Hồng Tộc đã triệu tập lại. Sau khi thu hồi, Lục Ly chắp tay với Vũ Dương, xoay người truyền tống trở về Thiên Lục Giới.
Trở lại Thiên Lục Giới an bài một phen, Lục Linh mang theo mấy nhân vật trung tâm của đại gia tộc đi Thiên Việt Thành, nhưng phần lớn tộc nhân vẫn lưu lại.
Trong Thiên Việt Thành, không phải ai cũng có thể đi vào, các nàng Lục Linh cũng có thể đi vào, vậy còn là nguyên nhân của Vũ gia. Chỉ cần tiến vào Thiên Việt Thành, vậy sẽ an toàn, không phải ai cũng có thể làm chuyện xằng bậy trong Thiên Việt Thành.
Bộ phận tộc nhân còn lại an trí bí cảnh, đại bộ phận khác đi theo đám sát thủ kia tu luyện. Một khi gặp cường địch, bọn họ sẽ tách ra, ẩn núp trong các đại thành trì Thiên Lục Giới, hoặc giấu vào giới diện gần đó, cũng hoặc bên trong hiểm địa, tuyệt địa.
Tóm lại, nhiệm vụ Lục Ly cho bọn họ là nghĩ đủ biện pháp sống sót. Tài nguyên Lục Ly sẽ cung cấp, thiên thạch hắn cung cấp, và tài nguyên Thiên Lục Giới hàng năm nộp lên đủ bọn họ tu luyện trong thời gian ngắn này. Vũ Dương cũng âm thầm hỗ trợ. Chỉ cần mọi người đủ cố gắng, vậy tốc độ tăng chiến lực vẫn là rất nhanh.
Lục Ly cũng không nói gì, nhưng hắn đột nhiên thay đổi kế hoạch, để đệ tử trung tâm, mấy cao tầng đại gia tộc tiến vào trong Thiên Việt Thành. Với trí tuệ của Lục Linh, thông minh của Thiên Tàn lão nhân, mọi người sao có thể không nhìn ra.
Lục Ly khẳng định gặp phải phiền phức gì, hơn nữa có thể dẫn đến mấy đại gia tộc bị giết, cho nên hắn không thể không an bài đường lui, hơn nữa tự mình đi chống lại nguy hiểm.
Các nàng Lục Linh cũng không hỏi gì, bởi vì hỏi cũng không có ý nghĩa. Các nàng đều không giúp gì được Lục Ly, ngược lại sẽ gia tăng gánh nặng tâm lý cho Lục Ly.
Các nàng đều quen rồi, quen Lục Ly một mình đối mặt tất cả khó khăn và nguy cơ, một mình một người khởi động một vùng trời.
Các nàng chỉ có thể lặng lẽ cầu nguyện, đồng thời âm thầm tăng tốc độ tu luyện, cố gắng để bản thân mạnh hơn, không nói giúp Lục Ly, ít nhất đừng biến thành gánh nặng của hắn, biến thành trói buộc của hắn.
Ngay mai Lục Ly sẽ xuất chinh, mấy thê tử toàn bộ ngồi quanh Lục Ly, đều có nói có cười. An Lộ Nhi ở một bên hầu hạ Lục Ly và chư vị thê tử. Mọi người trông có vẻ hoàn toàn không có tâm sự, giống như mày mai Lục Ly xuất môn lữ hành…
Trời rất nhanh sáng lên, Lục Ly và đám mĩ nữ ăn uống cùng nhau, sau đó phất tay đi một mình ra ngoài. Đám nữ nhân đều không tiễn hắn, Lục Ly cũng không nói khi nào trở về, tất cả mọi người đều thông minh, giấu bi thương trong lòng.
Lục Ly mới ra ngoài tòa thành, cảm ứng có đôi mắt trong tửu lâu dõi theo hắn, hắn ngẩng đầu nhin lướt qua, trầm ngâm một lát vẫn đi lên tửu lâu.
Sau khi tiến vào nhã các, Lục Ly cười nhàn nhạt, nói:
- Cũng không phải sinh ly tử biệt, không cần đến tiễn đi?
Một mỹ nữ ngồi trong nhã các, tấm lụa màu tím nhạt bao bọc cánh tay thon gọn, đẹp đến mức người ta nhìn không chớp mắt, nàng đứng dậy rót chén rượu cho Lục Ly, nói:
- Ngươi có thể không đi.
- Không thể không đi!
Lục Ly nhấp một ngụm, nhếch miệng cười nói:
- Nếu không đi, đám kẻ điên kia chạy đến nơi này, ta không thể khiến tổ chức gặp phiền toái.
- Ta có thể giúp ngươi giải quyết!
Mạc Thiên Thiên dùng ngữ khí kiên định nói:
- Chỉ cần ngươi cưới ta, vậy ngươi là rể Mạc gia ta, đám công tử kia không dám tìm đến ngươi gây sự, Mạc gia ta cũng có lý do gây sự. Đương nhiên… có một điều kiện tiên quyết, ngươi phải hưu đám thê thiếp kia của ngươi.
Lục Ly nghe xong, tình tự trên mặt cũng không có dao động quá lớn, chỉ uống hết rượu trong ly, lúc này mới đứng dậy nói:
- Đa tạ ý tốt của Thiên Thiên tiểu thư, ta thật yêu đám thê tử của ta, các nàng quan trọng hơn mạng của ta, cáo từ!
Nhìn bóng dáng Lục Ly rời đi, nước mắt Mạc Thiên Thiên chảy xuống lặng yên, nội tâm đau đớn, cũng không nhớ rõ lần trước mình khóc là vì cái gì.
Nàng cũng không nhớ rỡ thích Lục Ly khi nào, có lẽ nàng cũng không xác định được đây có phải thích hay không.
Có thể bởi vì Lục Ly lạnh lùng với nàng, khơi dậy lòng hiếu thắng của nàng, khiến nàng không phục.
Nàng từ lúc sinh ra đã là Thiên Chi Kiêu Nữ, cảm giác cả thế giới đều chuyển động quanh mình. Từ nhỏ đến lớn, vô số nam tử đều vây quanh nàng như ruồi bọ. Nàng chưa từng gặp nam tử nào đối xử lạnh lùng với mình như thế. Cho dù Vũ Dương không thích nàng, nhưng vẫn phi thường khách khí với nàng.
Chỉ có Lục Ly.
Lục Ly là một nam tử trẻ tuổi ưu tú, hơn nữa trên người toàn là ưu điểm. Lục Ly ngay từ đầu phi thường mê muội nàng, sau đó đột nhiên chuyển biến, khiến nàng hứng thú rất lớn.
Về sau càng tiếp xúc, nàng càng cảm thấy hứng thú, càng tò mò về Lục Ly. Mà thái độ lạnh lùng của Lục Ly khiến nàng phi thường khó chịu, trong lòng uất nghẹn.
Càng khó chịu, càng nhớ thương. Nội tâm nàng chậm rãi hơi mê muội. Chuyện tình cũng chỉ xảy ra khi Vũ Dương mở tiệc chiêu đãi cả nhà Lục Ly, còn có gặp mặt Lục Ly trở về từ Vũ Giới.
Lời nàng nói rất có đạo lý, nếu Lục Ly là một vương bài Tử Thần, vậy Tử Thần khẳng định sẽ không tham gia. Mà nếu hắn là trượng phu của Mạc Thiên Thiên, thân phận địa vị sẽ bất đồng. Mạc gia sẽ tham gia, đầu sỏ Tử Thần còn lại cũng sẽ tham gia, Lục Ly sẽ hoàn toàn an toàn.
Nhưng chỗ này có một bế tắc!
Mạc gia sẽ không chấp nhận Mạc Thiên Thiên trở thành tiểu thiếp của Lục Ly. Cho nên phải hưu hết thê thiếp ban đầu. Đối với Lục Ly, đừng nói Mạc Thiên Thiên, cho dù là thân phận của Diên tiểu thư, hắn cũng sẽ không suy xét.
Như lời hắn nói, thê tử của hắn quan trọng hơn sinh mạng của hắn. Nếu để hắn bỏ rơi đám thê tử, vậy không bằng để hắn chết.
Lục Ly đi rồi, cưỡi Truyền Tống Trận của Tử Thần, đi một đại giới, sau đó từ đại giới chuyển đến Tiên Hồng Giới.
Sau khi hắn đi một canh giờ, Vũ Dưỡng giúp Lục Ly thông qua võng tin tức của Tử Thần, truyền ra một tin tức ra ngoài…