- Cuộc sống vẫn phải tiếp tục, khoái hoạt là một ngày, thống khổ là một ngày, việc gì phải khiến bản thân mệt mỏi như vậy? Cồn có thể khiến ngươi say một đêm, chẳng lẽ có thể khiến ngươi say cả đời? Sau khi triệt để buông bỏ, ngươi sẽ phát hiện thế giới này vẫn rất tốt đẹp.
Lời nói của Lục Ly rất bén nhọn, chỉ thẳng vào tim người khác, hắn giống như là nhìn thấu nội tâm của Khương Khởi Linh vậy.
Thân thể mềm mại của Khương Khởi Linh run lên, tiếp theo trên mặt nàng ta đột nhiên chảy xuống hai hàng nước mắt. Nàng ta cũng không nói gì, cứ như vậy lặng lẽ rơi lệ, nước mắt tí tách nhỏ xuống sàn, phát ra thanh âm trong trẻo.
Một lát sau, nàng ta ngẩng đầu, hai mắt đẫm lệ lắc đầu nói:
- Buông bỏ? Sao có thể buông bỏ được? Hắn đã chết rồi, hắn là bị cha ta bức tử! Hắn là nam nhân mà ta yêu nhất, lại bị cha ta bức cho phải chết tức tưởi, nhảy vực mà chết, chết không nhắm mắt! Ngươi bảo ta làm sao mà buông được? Ngươi nói cho ta biết ta phải buông thế nào đi?
- Quả nhiên là vậy...
Lục Ly khẽ thở dài, sau lưng Khương Khởi Linh quả nhiên có một cố sự bi thảm. Nàng ta lãng phí bản thân như vậy là để trả thù phụ thân của mình, đồng thời trừng phạt bản thân, chuộc tội cho người yêu đã chết. Hoặc là muốn khiến bản thân mãi say sưa cho bớt đau khổ.
Đây là một nữ tử số khổ!
Trên thế giới này người số khổ rất nhiều, mỗi thời mỗi khắc đều có người chết đi, có người gia đình tan vỡ, có người đầu bạc tiễn người đầu xanh.
Phụ mẫu của bản thân Lục Ly vẫn đang ở dưới Hàn Băng Thâm Uyên, tỷ tỷ thì ở xa tận Thanh Châu, bản thân hắn sao không phải cũng là người cơ khổ?
Hắn không quản được nhiều như vậy, cũng không có thời gian để đi giúp Khương Khởi Linh bước ra. Nữ tử này nguy hiểm, Lục Ly không muốn dây dưa và ràng buộc quá nhiều với nàng ta.
Cho nên hắn lắc đầu cười khổ, đeo mặt nạ đi ra ngoài, khi hắn mở cửa khoang, hắn vẫn có cho không đành lòng, quay đầu lại nhìn Khương Khởi Linh, nói:
- Ta không biết bảo ngươi buông thế nào, ta chỉ muốn nói, nếu ngươi không tự cứu, thế giới này không ai cứu được ngươi cả. Con bướm cũng chỉ sau khi phá kén mới có thể mọc ra cánh bướm xinh đẹp. Phượng Hoàng phải sau khi tắm lửa mới có thể sống lại. Có lẽ chuyện này là khảo nghiệm trời cao giành cho ngươi, ngươi hoặc là triệt để trầm luân, hoặc là phải dục hỏa trùng sinh!
Lục Ly đi ra ngoài, nhảy xuống tầng một, biến mất không thấy đâu.
Lời nói của hắn vẫn vang vọng trong đầu Khương Khởi Linh. Trên mặt Khương Khởi Linh không còn nước mắt nữa, ngồi ngây ngốc một lúc, cuối cùng ngã xuống đất mà ngủ thiếp đi. Sau khi ngủ khóe miệng nàng ta đột nhiên cong lên, không ngờ lại bật cười, vô cùng ngọt ngào.
Sau khi Khương Khởi Linh ngủ rồi, một lão giả tóc tím đột nhiên xuất hiện ở ngoài cửa, giống như thuấn di bằng không xuất hiện.
Hắn nhẹ nhàng đi vào, lấy ra một chiếc chăn đắp cho Khương Khởi Linh, đau lòng nhìn nàng ta mấy cái, sau đó thở dài nặng nề rời đi.
- Có nên đi không?
Sau khi Lục Ly trở lại khoang thuyền của mình, trong đầu nghĩ tới vấn đề này. Thân phận của hắn đã bại lộ một chút, vạn nhất có cường giả dòm ngó thì sao? Vạn nhất có cường giả muốn tra hỏi hắn làm thế nào mà ra khỏi Tà Vu Sơn thì sao? Tất cả đều có khả năng.
Phi thuyền thiết giáp này có đôi khi sẽ dừng ở một phủ thành hoặc là ngoài vực thành, Lục Ly có thể dẫn theo Minh Vũ, Vũ Hóa Thần xuống thuyền, sau khi vào thành trì thì lập tức truyền tống đi.
Long Đế Quan vẫn chưa mở được nắp, nhưng trên người Lục Ly có một số linh dược, sau khi bán đi có thể đổi được chút huyền tinh, truyền tống mấy chục lần cũng không có vấn đề gì. Trên người Vũ Hóa Thần chắc cũng có chút huyền tinh, chỉ cần đã truyền tống mấy chục lần, muốn tìm được bọn họ sẽ rất khó. Dù sao truyền tống trận của mỗi thành trì đều có thể truyền tống tới rất nhiều nơi.
Có điều... Linh Lung Các đã biết chuyện mình ở Hàm Thành, còn biết mình đã ra khỏi Tà Vu Sơn, muốn động thủ thì chắc đã sớm động thủ rồi. Lục Ly lại có chút do dự khó quyết, dù sao ở trên phi thuyền thiết giáp này vẫn rất an nhàn.
Lục Ly nghĩ nghĩ một chút, hỏi Vũ Hóa Thần:
- Lúc này chúng ta tới đâu rồi?
Vũ Hóa Thần lấy ra bản đồ nhìn mấy cái, chỉ vào một thành trì nói:
- Chắc ở phía đông Hoàng Thành, hai ngày trước vừa qua Hoàng Thành. Đi thêm về phía trước hơn mười ngày chính là một sơn mạch rất nổi tiếng của bắc bộ Trung Châu, Thiên Quỷ Sơn.
Lục Ly nhìn mấy lần, phát hiện Trung Châu thực sự quá to lớn, bay gần một tháng, lúc này vẫn còn ở bắc bộ Trung Châu. Nghĩ muốn tới Khiếu Thiên Thành thì chắc phải mất gần một năm, Lục Ly cũng bình thường trở lại.
Hắn quyết định hỏi ý kiến của Vũ Hóa Thần và Minh Vũ, hắn kể lại chuyện Khương Khởi Linh đã tra ra thân phận của mình, sau đó hỏi hai người là nên đi hay ở.
Nghĩ nghĩ một chút nghĩ nghĩ một chút rồi nói:
- Thiếu chủ tự quyết định đi, ta đi theo ngươi là được.
Vũ Hóa Thần trầm mặc rất lâu, hắn trước kia là một đại bá chủ, làm việc thích suy xét từ toàn cục, có kiến thức và thủ đoạn của riêng mình.
Một lát sau hắn nói:
- Thiếu chủ, ta cảm thấy hay là đừng đi loạn.
Lục Ly nhìn hắn, không nói gì chờ hắn giải thích, Vũ Hóa Thần nói:
- Thứ nhất, Linh Lung Các là một trong mười hai thế lực đỉnh cấp, các chủ của Linh Lung Các từng tiến vào Tà Vu Sơn, cho nên Linh Lung Các chắc không có hứng thú với Tà Vu Sơn. Từ quan sát của ta cho thấy, Khương Khởi Linh đó chắc cũng có hảo cảm với ngươi, nàng ta dường như muốn theo đuổi ngươi, cho nên trong thời gian ngắn sẽ không hại ngươi.
- Thứ hai, nếu thân phận của ngươi bại lộ, kỳ thật lúc này rời thuyền mới là nguy hiểm nhất. Trong thành không phải triệt để an toàn, ví dụ như một gia tộc nào đó trong vực thành phía dưới biết được thân phận của ngươi, nếu ngươi tiến vào vực thành này, vậy chính là dê vào miệng cọp.
- Còn có một điểm quan trọng nhất, thiếu chủ cho rằng sau khi truyền tống nhiều lần thì kẻ địch sẽ rất khó truy tung à? Trên thực tế mỗi lần truyền tống đều được ghi chép lại, nếu có đại gia tộc muốn truy tra, có thể tỏa định chúng ta một cách rất thoải mái.