Đám cường giả đều thay đổi sắc mặt, bọn họ vốn cũng không hiểu ra sao. Bọn họ còn chưa đi tiến công mà bên Vấn Tiên Cung dám đến tập kích? Liên tưởng tin đồn mới nghe được gần đây, sắc mặt của bọn họ càng ngày càng khó coi.
Sức chiến đấu của đám cường giả này không tệ, Lư Sắt có ý chiêu hàng bọn họ, chỉ cần không có gia tộc, một người đơn độc thì góp sức ở đâu mà không được? Tội gì chôn vùi tính mệnh của mình cho Quang Minh Điện?
- A!!!
Lại một cường giả hét thảm lên, chúng cường giả quét thần niệm qua, nhìn thấy Lục Ly thoáng hiện xé xác một Thánh Hoàng. Sau khi giết một người, Lục Ly lập tức tàng hình, biến mất không còn dấu vết, giống như là một u linh.
Xoẹt!
Giây tiếp theo, không gian một chỗ khác khuếch tán sóng gợn, tiếp đó một móng vuốt màu xám bạc xuất hiện, đột nhiên bóp cổ một Thánh Hoàng, nháy mắt bóp nát, lại một Thánh Hoàng chết đi.
Lục Ly đồ sát Thánh Hoàng cấp thấp dễ dàng như giết heo chó. Phản kích trước khi chết của đám Thánh Hoàng chỉ làm Lục Ly rớt chút vảy, hoặc bị thương không nhẹ không nặng.
Chúng cường giả đều có chút luống cuống, một Thánh Hoàng đột nhiên bay xuống, trầm giọng quát:
- Đừng giết ta, ta đầu hàng!
Đám cường giả đều bị bao vây, rất khó chạy trốn, cho nên một Thánh Hoàng rụt vòi, có người đi đầu thì có người thứ hai, một đám Thánh Hoàng đáp xuống, hơn hai mươi Thánh Hoàng ở trên trời chỉ còn lại bảy, tám người.
Bảy, tám Thánh Hoàng này cũng hết cách rồi, gia tộc ở trong Quang Minh Điện, nếu bọn họ đầu hàng thì tất cả tộc nhân sẽ bị giết, bọn họ chỉ có thể tử chiến đến cùng. Cho dù chết trận, miễn là Quang Minh Điện vẫn còn thì chắc chắn sẽ không bạc đãi người nhà và tộc nhân của bọn họ.
Ầm ầm ầm!
Lại lần nữa qua nửa nén hương, còn lại bảy, tám Thánh Hoàng bị vây công mà chết, Lư Sắt nhìn lướt qua Thánh Hoàng ở bên dưới, hắn phất tay nói:
- Lục Ly, ngươi hãy bắt giữ bọn họ. Lê Hành, ngươi mang đội đi tìm Tử Kim Thạch, thu gom hết rồi chúng ta lập tức rút lui, tốc độ phải nhanh!
Tập kích Tử Kim Sơn rất thuận lợi, Lê Hành mang đội thu gom tất cả khoáng thạch ở bên dưới, sau đó đại quân lập tức lấy tốc độ nhanh nhất rút lui. Cường giả truy sát đều trở về, lại lần nữa chém giết hơn hai vạn quân sĩ.
Lần này có thể nói lấy được toàn thắng, mười vạn quân đội trong Tử Kim Sơn bị giết sáu, bảy vạn, Thánh Hoàng trừ chạy thoát bảy, tám người ra, còn lại hoặc là bị giết, hoặc là thành tù binh.
Ngược lại bên Vấn Tiên Cung tổn thất lại cơ hồ có thể xem nhẹ bất kể, đội của Lục Ly bị thương mười mấy người, không ai chết. Đội của Lê Hành chết hơn mười người, hai mươi mấy người bị thương. Bên Lư Sắt chỉ chết ba Thánh Hoàng, ba mươi mấy Thánh Hoàng bị thương.
Hơn hai trăm võ giả công kích mười vạn đại quân, lại giành được thành quả chiến đấu như vậy, nếu võ giả không biết tình huống cụ thể nghe nói chiến tích này chắc chắn sẽ giật nảy mình. Nhưng nếu hiểu rõ tình huống thì sẽ không quá mức kinh ngạc, chỉ biết cảm khái sức mạnh của quân đội Vấn Tiên Cung.
Số lượng cường giả hai bên không đồng đẳng, hơn nữa bên này còn có một Lục Ly biến thái, cho nên về cấp bậc cường giả thì cách biệt quá lớn. Còn về quân đội, nếu có thời gian thì một trăm Thánh Hoàng có thể quét ngang trăm vạn cấp Đế, một trăm Thánh Hoàng đó nếu cẩn thận một chút sẽ không ai chết.
- Bên Lục Ly không có người nào chết?
Trên đường về, Lư Sắt phát hiện ra điểm này, trên mặt lộ ra khác lạ. Bên Lục Ly có ít Thánh Hoàng, bên Lê Hành có nhiều Thánh Hoàng hơn, dựa theo lẽ thường thì thương vong bên Lục Ly sẽ rất thảm trọng, quan trọng nhất là Lục Ly không hành động cùng thuộc hạ của mình, điều này đáng giá suy xét.
- Không lẽ là nhờ loại chiến trận của thuộc hạ của Lục Ly?
Lư Sắt nhớ lại tỉ mỉ, càng ngẫm lại càng phát hiện ra điều thú vị. Mấy chục quân sĩ của Lục Ly chia thành tám tiểu đội. Mỗi một Thánh Hoàng đều là mũi nhọn của trận, phụ trách công kích, cấp Đế khác phụ trợ Thánh Hoàng. Hoặc là phối hợp Thánh Hoàng công kích, hoặc là phòng ngự, hoặc là quấy nhiễu kẻ địch. Tám tiểu đội còn phối hợp với nhau? Bọn họ chưa bao giờ dừng lại, luôn xuyên toa trong quân địch, thẳng tiến tới trước.
Trong đầu Lư Sắt hiện ra một bức tranh, trong đại quân đông đúc, tám mũi tên nhọn đâm xuyên vào, như rồng bơi xé gió lao đi, xuyên thủng trận địa địch. Tám mũi tên nhọn còn phối hợp lẫn nhau, tổ hợp thành pháp trận huyền diệu khó giải thích. Thí dụ như một phần quân địch muốn đuổi theo giết một tiểu đội, bên cạnh đột nhiên lao ra một đội ngũ lại đánh tan trận hình quân địch khó khăn mới tập hợp lại.
Lặp đi lặp lại xung phong, đánh tan tác trận hình quân địch, như cỗ máy xay thịt nhiều lần nghiền nát.
Lư Sắt vào thời khắc này loáng thoáng hiểu chỗ lợi hại của chiến trận này, khi trận hình quân địch bị loạn thì từ có thể phát huy mười phần sức chiến đấu giảm xuống còn hai, ba phần.
Tiểu đội bên này vốn có tám, chín võ giả, hiện tại biến thành một chủ công, thoạt trông dường như sức chiến đấu suy yếu, thật ra không phải. Có nhiều võ giả phụ trợ một người, chủ cộng có thể phát huy hai trăm phần trăm sức chiến đấu, có thể dễ dàng đánh lui hoặc là đánh chết cường giả cùng cấp bậc, một đường càn quét, chọc thủng trận địa địch, sau đó có thể đánh chết càng nhiều quân đội và cường giả bên địch.
Chiến trận này rất huyền diệu, cũng rất cường đại, nếu như có thể mở rộng thì có lẽ tổng thể sức chiến đấu của chiến đội thứ năm sẽ cường đại gấp mấy lần?
Lư Sắt có chút kích động, nhưng hắn rất nhanh nhức đầu. Chiến đội thứ năm có quá nhiều cường giả, rất nhiều Thánh Hoàng đều không phục đối phương, không tin tưởng võ giả khác, công pháp cũng tương khắc với nhau.
Khiến bọn họ dung hợp thành từng chiến đội thì phi thường khó khăn, sơ sẩy một cái chẳng những không thể tăng lên sức chiến đấu tổng thể, còn giảm sức chiến đấu bên mình.
Lư Sắt trầm ngâm giây lát, đợi mọi người đã rút lui đến phạm vi thế lực bên mình, hắn gọi Lục Ly về. Lục Ly vẫn luôn tra xét tình huống bốn phía, tránh cho bị quân địch truy sát, nghe thấy Lư Sắt triệu hoán vội vàng bay tới.
- Thống lĩnh, người tìm ta?