Nhưng giờ phút này là cục diện nghiêng về một phía, hai mươi Thánh Hoàng bị tám Thánh Hoàng đánh cho không chút sức chống đỡ. Nếu nhóm Mạc Thiên Thiên dùng kế hoặc là vận dụng toàn bộ lực lượng thì đám cường giả không thể nào khiếp sợ như vậy, mấu chốt là nhóm Mạc Thiên Thiên rõ ràng cũng chỉ sử dụng một nửa sức chiến đấu, hơn nữa công kích quang minh chính đại, nhìn không ra bất cứ vấn đề gì.
Nhóm Lư Sắt cảm giác giống như có tám con dã thú xông lên va chạm, dễ dàng nghiền nát hai mươi Thánh Hoàng, không có sức đánh một trận, như thể hai bên hoàn toàn không cùng một cấp bậc.
Hai mươi Thánh Hoàng trong lòng ngược lại rất rõ ràng, nguyên nhân bọn họ bị đánh bại dễ dàng như vậy là bởi vì bọn họ không phải đánh với một Thánh Hoàng, cảm giác như cùng tám... không, cùng mấy chục Thánh Hoàng đánh nhau.
Bọn họ định tập kích một Thánh Hoàng, lập tức có vô số công kích ập đến, những công kích này không yếu chút nào. Bọn họ có một loại cảm giác, nhóm Mạc Thiên Thiên dường như hợp thành một thể, giống như là một con nhím, vô luận bọn họ công kích ai đều sẽ bị nhiều công kích cường đại bắn ngược, đánh bại bọn họ.
Quả thật, bọn họ có một số Thánh Hoàng rất mạnh. Nhưng mạnh hơn nữa cũng không thể địch nổi tám Thánh Hoàng hợp sức một kích. Cho nên bọn họ thua không oan, nhưng thua mà không hiểu ra sao, thua trong ức chế.
Ầm!
Một Thánh Hoàng cuối cùng bị đánh bay, tất cả Thánh Hoàng chỉ bị thương nhẹ, không ai chết. Nhóm Mạc Thiên Thiên sau khi công kích thì lục tục dừng lại, bay về. Tất cả quân sĩ đều mặt mày hồng hào, giống như những con chim công kiêu ngạo.
Toàn trường yên lặng, giây phút này ngay cả hô hấp cũng ngừng. Rất nhiều võ giả trong mắt còn mơ hồ, không nghĩ thông tại sao nhóm Mạc Thiên Thiên thắng, bọn họ thắng bằng cách nào?
Lục Ly trầm giọng quát với hai mươi Thánh Hoàng:
- Về đội!
Hai mươi Thánh Hoàng lập tức vẻ mặt xấu hổ, cúi đầu bay về.
Lục Ly gật đầu hướng Lư Sắt, nhìn quét toàn quân nói:
- Như thế nào? Ai còn chưa phục? Có muốn thử thêm không?
Vẫn là một mảnh tĩnh mịch, không có bất cứ Thánh Hoàng dám đứng ra. Đứng ra trừ tự rước lấy nhục thì không có ý nghĩa gì, bọn họ đều biết rõ sức chiến đấu của hai mươi Thánh Hoàng kia.
- Đều không nghĩ thông phải không?
Lục Ly mặt âm trầm nói:
- Việc này rất dễ hiểu, một sợi dây thừng dễ bị bứt đứt, nhưng một trăm sợi dây quấn vào nhau thì khó bị bứt đứt. Mọi người đều hiểu đạo lý này, cũng hiểu cùng nhau tác chiến, ước chừng các ngươi đều từng thử phối hợp tác chiến. Nhưng có lẽ các ngươi chưa từng gặp loại chiến trận này, sự thực thì... loại chiến trận này diễn hóa từ một thần văn cường đại. Tức là các ngươi tổ thành không phải chiến trận, mà là một thần văn cường đại.
- Bị một thần văn cường đại mang theo tính công kích đánh bại, các ngươi cũng không mất mặt, nếu các ngươi cũng muốn trở nên cường đại như vậy, cũng muốn phát huy sức chiến đấu hai trăm phần trăm thì phải nghe theo mệnh lệnh và điều động của ta. Ta sẽ tiêu phí ba tháng thời gian huấn luyện các ngươi. Không nói khiến các ngươi phát huy ra hai trăm phần trăm sức chiến đấu, ít nhất về mặt công kích và phòng ngự sẽ tăng lên rất nhiều, đặc biệt là lúc đại quân đánh nhau, các ngươi sẽ chiếm ưu thế rất lớn!
Sau khi Lục Ly nói xong, bao gồm Lư Sắt, tất cả võ giả mắt sáng rực. Có thể tăng lên công kích thì đại biểu có thể dễ dàng giết địch, có thể lấy được nhiều chiến công, có thể khiến Vấn Tiên Cung càng thêm cường đại. Có thể tăng lên phòng ngự, đại biểu có thể càng dễ dàng sống sót.
Lư Sắt tuy rằng ánh mắt tỏa sáng nhưng không nói tiếng nào, đưa quyền uy cho Lục Ly.
Lục Ly hét to:
- Còn câu hỏi nào không? Có thì nêu ra, nếu không muốn tham gia huấn luyện chiến trận thì đưa ra xin, Lư thống lĩnh sẽ điều các ngươi ra chiến đội thứ năm!
Vẫn im phăng phắc, không có bất cứ võ giả nói chuyện, cũng không có bất cứ võ giả đưa ra xin, mọi người không ngốc. Bây giờ xin điều đi, đến chiến đội khác chắc chắn sẽ bị xem thường, làm khó dễ. Hơn nữa ở bên này có thể đạt được nhiều chiến công, có thể giữ mạng tốt hơn, bọn họ không ngu, rời đi chiến đội thứ năm làm cái gì?
- Nếu không có ý kiến nào khác thì bắt đầu huấn luyện!
Lục Ly trầm giọng quát:
- Bây giờ ta chia ra năm vị một tiểu đội, một vị chủ công, hai vị phụ trợ, hai vị phòng ngự. Đương nhiên, sắp tới ta sẽ căn cứ tình huống thực tế của các ngươi mà điều chỉnh lại, bất kỳ vị trí nào đều là một tổng thể, không thể vượt qua, không thể sinh lòng bất mãn.
Lục Ly dựa theo tình huống lúc trước phân tích, bắt đầu chia tổ hơn hai trăm võ giả, Lê Hành cũng bị xếp vào một tổ làm chủ công. Nhóm Mạc Thiên Thiên, Loan Tịch, Vũ Dương lại chia tổ, lúc trước trong đội ngũ của bọn họ đều là cấp Đế, nếu sắp xếp một ít Thánh Hoàng cho bọn họ thì sức chiến đấu sẽ càng thêm cường đại.
Bận rộn một canh giờ, tất cả tiểu tổ phân tổ xong, Lục Ly lạnh lùng quát:
- Mỗi một tổ viên đều là chiến hữu của các ngươi, các ngươi phải hoàn toàn tin tưởng bọn họ, các ngươi phải ai lo việc nấy, không thể lấn sân. Tất cả tiểu tổ sẽ xếp vào một đại đội, tiếp đó biến thành một tổng thể, bất cứ tiểu tổ nào làm lỗi có thể sẽ dẫn đến tổng thể xảy ra vấn đề. Cho nên... trong lúc chiến đấu nếu tổ viên nào xằng bậy, các ngươi đừng khách khí, hãy trực tiếp giết chết hắn, bởi vì hắn sẽ hại chết mọi người.
Lời của Lục Ly đầy sát khí, khiến tất cả võ giả sống lưng lạnh lẽo. Trong cuộc chiến Tử Kim Sơn, bọn họ đã thấy Lục Ly xé xác Thánh Hoàng quân địch, đây là một vị sát thần.
Sau khi chia tổ thì bắt đầu huấn luyện, Lục Ly giao mấy việc vặt này cho Mạc Thiên Thiên và Vũ Dương phụ trách, đã đặt dàn giáo, hắn không muốn bận tâm huấn luyện cụ thể. Lục Ly chỉ ở một bên quan sát, điều chỉnh đôi chút cho vài tiểu đổi, đưa ra một ít kiến nghị.
Trước đó Lục Ly chỉ đọc tư liệu do Lư Sắt cung cấp, tư liệu không hoàn toàn chuẩn xác, cho nên hắn cần thời gian quan sát, khiến các tiểu đội hòa hợp, khiến hơn hai trăm võ giả dung hợp vào, biến thành một tổng thể.