- Đáng tiếc Lư Sắt...
Tam cung chủ khe khẽ thở dài, hắn cho rằng chiến trận này là Lư Sắt làm ra, hiện tại Lư Sắt đã hy sinh, trong lòng hắn khó tránh khỏi cảm giác mất mát một viên đại tướng. Tam cung chủ thầm nổi giận, điên cuồng công kích chí cường giả của Lục Bàn Điện.
Tình hình cuộc chiến bên dưới bắt đầu cấp tốc phát sinh thay đổi, chỗ Lục Ly không ngừng lại ở một nơi mà liên tục xuyên qua khắp chiến trường. Bên nào chiến đấu kịch liệt là Lục Ly sẽ mang theo chiến đội thứ năm xông đến. Khi chiến đội thứ năm xung phong qua, trận hình nơi đó sẽ tan tác. Quân sĩ Vấn Tiên Cung ở bên đó không ngốc, tự nhiên lập tức tăng thêm sức tấn công, Lục Bàn Điện lập tức thương vong thảm trọng.
Nửa canh giờ, Lục Bàn Điện đã thương vong hơn mười vạn, tức là tổn thất một phần ba đại quân, Thánh Hoàng càng bị thương vong hơn một nửa. Sĩ khí nơi đây trở nên cực kỳ thấp, nếu không phải bên trên có mấy chí cường giả ở, e rằng đã sớm tán loạn.
Bốn chí cường giả của Lục Bàn Điện ở bên trên luôn chú ý thế cục phía dưới, trong lòng đều rất là sốt ruột, bọn họ rất rõ ràng nếu cứ tiếp tục như vậy, quân đội và cường giả bên dưới sẽ chết hết. Bọn họ rất muốn phân ra một cường giả đi tiêu diệt chiến đội thứ năm, nhưng ba cung chủ của Vấn Tiên Cung sẽ cho bọn họ cơ hội sao?
Cường giả vô hạn đến gần Đại Viên Mãn trên cơ bản là rất khó bỏ mạng, nhưng nếu thực lực cách xa quá lớn thì vẫn có xác suất rất lớn sẽ chết. Bọn họ vốn bị ba cung chủ của Vấn Tiên Cung đè đầu đánh, nếu thiếu một người thì dù là cường giả vô hạn đến gần Đại Viên Mãn cũng sẽ bỏ mạng.
Ba mươi vạn đại quân và sự sống chết của bọn họ, bên nào nhẹ bên nào nặng? Đương nhiên không cần suy nghĩ nhiều, chắc chắn là tánh mạng của bọn họ quý giá. Chỉ cần bọn họ không chết, chờ về sau có thể không ngừng chiêu lãm cường giả cùng quân đội, Tiên Vực không thiếu nhất là võ giả.
Lại lần nữa đợi thời gian hai nén hương, quân đội ở bên dưới lại có mấy vạn chết trận, quân đội đã đến bờ vực tan vỡ. Một chí cường giả của Lục Bàn Điện bất đắc dĩ truyền lệnh xuống, hạ đạt mệnh lệnh rút lui.
- Rút!
Đám quân sĩ, cường giả ở bên dưới như trút được gánh nặng, rất nhiều quân sĩ còn mừng muốn khóc, bọn họ bất chấp tất cả điên cuồng bay đi trốn hướng bắc, không quan tâm đoạn hậu hay gì.
Quân đội và cường giả của Vấn Tiên Cung không truy sát quá xa, chỉ truy sát một lúc rồi lùi về, sợ lỡ như có mai phục. Hơn nữa không nhận được mệnh lệnh của ba cung chủ, tự nhiên không dám truy sát.
- Rút!
Hai trong bốn chí cường giả ở bên trên liều bị thương đánh lui ba cung chủ, nhanh chóng rút hướng mạn bắc. Ba cung chủ ngược lại không có truy sát, bọn họ bay xuống, thần niệm quét mắt một phen, đại cung chủ ra lệnh:
- Bị thương nặng hãy ở lại Thanh Nhai Sơn chỉnh đốn, chiến đội thứ nhất ở lại Thanh Nhai Sơn phòng ngự, chiến đội khác tiến hướng phía đông!
- Tuân lệnh!
Không ai dám trái lệnh của đại cung chủ, lập tức cả đội tập hợp, vừa chuẩn bị xuất phát, đại cung chủ lại lần nữa ra lệnh:
- Chiến đội thứ năm làm tiên phong, chiến đội khác theo phía sau.
Vẫn không có ai dám cãi mệnh lệnh này, thậm chí mọi người đều ngầm đồng ý, bọn họ hoàn toàn chịu phục sức chiến đấu của chiến đội thứ năm, cảm giác quả thực không cùng một cấp bậc.
- Xuất phát!
Lục Ly vung mạnh tay, tất cả quân sĩ chiến đội thứ năm ngẩng đầu ưỡn ngực tiến lên trước, lần này khai chiến mang đến niềm tin vô cùng mãnh liệt cho tất cả quân sĩ, dù cho giờ phút này phía trước có mấy trăm vạn đại quân, Lục Ly hiệu lệnh một tiếng thì bọn họ cũng sẽ thẳng tiến không lùi xông qua.
Hôm nay bọn họ đều không biết đã chém giết bao nhiêu quân sĩ cùng cường giả, bọn họ cảm giác trong đại hỗn chiến, sức chiến đấu của bọn họ không chỉ tăng lên gấp hai, thậm chí gấp ba, gấp năm lần. Chỉ cần không gặp phải cường giả vô hạn đến gần Đại Viên Mãn, nhiều quân đội hơn nữa cũng sẽ bị bọn họ đánh tan.
Lần này bọn họ lập công lao cực kỳ lớn, quan trọng nhất là không có Thánh Hoàng nào chết, đây là chiến tích huy hoàng biết bao, xong việc luận công ban thưởng e rằng giàu to.
Lần này chiến trường quả thực chia ra ba chiến trường, một bên là Vấn Tiên Cung, rồi tới bên Diễn Vũ Điện, chủ chiến trường ở Thiên Hà Hội. Thiên Hà Hội có nhiều cường giả và quân sĩ nhất, cho nên liên quân của ba thế lực lớn đều công kích bên này. Lục Bàn Điện chia hai phần, một bên đối phó Vấn Tiên Cung, một phần đối phó Diễn Vũ Điện.
Năm thế lực lớn biến thành bốn nhưng vẫn mạnh hơn phe Thiên Hà Hội, đặc biệt ở chủ chiến trường, Thiên Hà Hội đánh nhau với ba thế lực lớn, áp lực cực kỳ lớn.
Chiến trường ở đây, quân đội của ba thế lực lớn không nhiều, chỉ có ba mươi vạn, nhưng bên này bởi vì là liên quân ba thế lực lớn, cho nên đông cường giả hơn, Thiên Hà Hội bị đè đầu đánh. Hai bên đã thương vong hơn mười vạn, cường giả thương vong cũng rất nhiều, cường giả vô hạn đến gần Đại Viên Mãn của hai bên không ra tay, chỉ đứng sừng sững ở giữa không trung làm uy hiếp.
Mặc dù chí cường giả của Thiên Hà Hội không thương vong, nhưng nếu thuộc hạ chết hết thì vẫn thua trận chiến này. Bên ngươi có chí cường giả thì người ta cũng có, còn đông hơn ngươi một chút, đến lúc đó bị buộc phải buông bỏ Thiên Hà Thành, nếu không thì sẽ bị chém tận giết tuyệt.
Tình hình cuộc chiến đã biến thành như vậy, Thiên Hà Hội không còn đường lui, chỉ có thể tử chiến đến cùng, chỉ cần kẻ địch không lùi thì họ buộc phải chiến đến còn một võ giả cuối cùng mới thôi.
Một chí cường giả Thiên Hà Hội trầm giọng hỏi:
- Hội trưởng, làm thế nào? Có muốn ra tay không?
Thế cục bên dưới càng lúc càng kém, nếu tiếp tục phát triển e rằng sẽ phát sinh tán loạn, sĩ khí cũng sẽ càng lúc càng thấp, cuối cùng dẫn phát đại tan tác, đến lúc đó trượt xuống dốc luôn.
- Không thể ra tay!