Bất Diệt Long Đế ( Bản Dịch Full)

Chương 4494 - Chương 4481: Không Dám Không Tuân

Bất Diệt Long Đế Chương 4481: Không dám không tuân

Loan Tịch đi vào, là Lục Ly nhờ Mạc Thiên Thiên kêu Loan Tịch đến. Chiến trận đã xây dàn giáo ban đầu, Lục Ly định dặn dò Loan Tịch chút chuyện, dù sao nàng sẽ trở thành trung tâm bí mật của chiến trận, nhất định phải hiểu rõ một số tình huống của chiến trận, nếu không thì làm sao khống chế chiến trận?

Loan Tịch tiến vào không làm Lục Ly ngạc nhiên, hắn bất ngờ là nàng khôi phục bộ dạng thật, rõ ràng trang điểm tỉ mỉ, xinh đẹp rực rỡ.

Khoảng thời gian trước luôn xem bộ dạng dịch dung của Loan Tịch, nhan sắc bình thường, hiện tại đột nhiên biến trở lại như cũ, xinh đẹp tuyệt trần, thị giác khác biệt quá lớn, trong một chốc khiến Lục Ly phản ứng không kịp.

- Xì!

Loan Tịch thấy bộ dạng ngây ngốc của Lục Ly thì nhoẻn miệng người, cả căn phòng bừng sáng, mắt nàng lấp lánh, môi cười chúm chím hỏi:

- Sao thế, Lục Tuần Tra Sử của ta? Không nhận biết ta sao? Có thể làm Lục Tuần Tra Sử của chúng ta nhìn sững sờ khiến Loan Tịch rất tự hào.

Lục Ly cười khẽ, Loan Tịch mịt mờ tán tỉnh, hắn không để bụng, hắn đã không còn là thằng nhóc, sức đề kháng mỹ nữ tán tỉnh rất cao, hắn vẫy tay nói:

- Loan Tịch, qua đây ngồi, trò chuyện công việc với nàng một chút.

Loan Tịch thướt tha bước tới bên cạnh Lục Ly, làn gió thơm thổi đến, rất dễ ngửi. Bên cạnh Lục Ly có mấy chỗ, Loan Tịch cố tình ngồi sát vào hắn.

Loan Tịch nghiêng mặt, đôi mắt to nhìn chằm chằm Lục Ly:

- Lục Tuần Tra Sử, có gì sai bảo cứ hạ lệnh, Loan Tịch không dám không tuân.

Câu nói này có chút ái muội, Lục Ly hơi lúng túng vuốt sống mũi, Loan Tịch định làm cái gì? Chủ động đến đẩy ngã hắn sao? Loan Tịch không giống như Mạc yêu tinh thuộc loại yêu diễm, bình thường thoạt trông rất dè dặt, nghiêm túc. Sao lần này phóng khoáng như thế? Thả nổi bản thân sao?

Lục Ly bình tĩnh giữ bản tâm, lấy ra một phần tư liệu đưa cho Loan Tịch nói:

- Hãy xem kỹ, đọc thật nghiêm túc, thứ này có ích lợi rất lớn với nàng.

Lục Ly trịnh trọng như vậy, Loan Tịch không dám lả lơi đưa tình nữa, nàng nghiêm túc nhận lấy đọc. Lục Ly không để ý nàng, tiếp tục cúi đầu viết văn án, chiến trận còn có rất nhiều chỗ phải thay đổi, hắn cần phải đứng ở góc độ toàn cục mà điều chỉnh, lặp đi lặp lại thiết kế và xác minh.

- A...

Loan Tịch xem nửa canh giờ mới ngước đầu lên nhìn Lục Ly, trong con ngươi tràn ngập vẻ cảm kích. Nàng băng tuyết thông minh, làm sao có thể nhìn không ra vấn đề? Tuy rằng trong này không nói rõ nàng phải làm cái gì, nhưng nàng đoán được rất nhiều sự tình.

Lục Ly thản nhiên liếc mắt nhìn nàng, hỏi:

- Xem hiểu không?

- Hiểu!

Loan Tịch đứng đứng lên, rất trịnh trọng vái chào Lục Ly, nói:

- Đa tạ Tuần Tra Sử, trong lòng Loan Tịch cảm kích Tuần Tra Sử dày yêu, suốt đời không dám quên.

- Nói quá lời!

Lục Ly phất tay, nói:

- Ngồi xuống đi, ta nói cho nàng chỗ huyền diệu trong này, tiếp theo nàng phải tự mình làm. Nếu nàng không thể điều khiển chiến trận này thì trung tâm bí mật như nàng không có giá trị tồn tại. Giá trị tồn tại trong Vấn Tiên Cung của nàng cũng sẽ yếu bớt nhiều.

- Ta hiểu!

Loan Tịch gật đầu, theo sau không nói gì thêm, lại lần nữa xem tư liệu, có chỗ nào không hiểu rõ nàng sẽ hỏi thăm Lục Ly. Nhưng Lục Ly sẽ không chỉ rõ ra, sẽ dẫn đường nàng suy nghĩ, khiến nàng tự mình suy nghĩ rõ ràng.

Loan Tịch ở trong thành bảo của Lục Ly năm ngày, trong khoảng thời gian này nàng không đặt chân ra ngoài một bước. Mạc Thiên Thiên cùng Vũ Dương ở bên ngoài tập huấn, cũng vào, năm ngày sau Loan Tịch mới thỏa mãn đi ra ngoài.

Vèo!

Loan Tịch vừa đi ra, một bóng dáng đã bay vào, như u linh nhào vào người Lục Ly.

Lục Ly sớm biết là ai, không xem nàng, thản nhiên hỏi:

- Như thế nào? Nhớ ta? Hay là trong lòng khó chịu?

- Hi hi!

Bàn tay ngọc ôm cổ Lục Ly, khuôn mặt xinh đẹp đã biến trở về bộ dáng cũ, Mạc Thiên Thiên hơi chu môi nói:

- Người ta ghen nè, tiểu yêu tinh Loan Tịch ở trong phòng của ngươi năm ngày, hai người chơi vui quá nhỉ.

- Ha ha ha!

Lục Ly cười to, bàn tay to vỗ cái bốp lên cặp mông đẫy đà của Mạc Thiên Thiên, nói:

- Không đen tối như nàng nghĩ, ta không phải loại người tùy tiện như thế, cũng sẽ không phát sinh chuyện nàng tưởng tượng.

- Đương nhiên ta tin tưởng ngươi!

Mắt Mạc Thiên Thiên hơi cong lên, nhưng vẫn bĩu môi nói:

- Nhưng ta không tin tiểu yêu tinh Loan Tịch, nàng ta mặt ngoài con nhà lành chứ bên trong dâm đãng, không cho ngươi bị nàng sắc dụ!

- Tiểu yêu tinh?

Lục Ly mỉm cười hỏi:

- Chẳng phải nàng cũng là một yêu tinh sao? Yêu tinh nói người khác là yêu tinh, nàng không biết ngượng à? Yên tâm đi, ta có chừng mực.

- Hi hi!

Mạc Thiên Thiên đột nhiên thè lưỡi liếm cổ Lục Ly, thỏ thẻ:

- Bởi vì ta là tiểu yêu tinh của ngươi cho nên ta mới không muốn để ngươi tìm một tiểu yêu tinh khác, người ta muốn làm tiểu yêu tinh duy nhất của ngươi.

- Quả nhiên là yêu tinh!

Lục Ly rất là hưởng thụ híp mắt lại, Mạc Thiên Thiên lặng lẽ trượt xuống, cuối cùng nấp dưới gầm bàn, ngước đôi mắt to xinh đẹp tràn ngập động tình, Lục Ly nhìn mà bay mất hồn về nơi đâu.

...

Những ngày tiếp theo khẩn trương mà lại sung túc, Vũ Dương và Mạc Thiên Thiên, Loan Tịch mệt đuối, nhưng tùy theo chiến trận từng bước hoàn thiện, địa vị của Vũ Dương, Mạc Thiên Thiên dần cao lên, đặc biệt là nhị cung chủ nhìn hai người với cặp mắt khác, phi thường khách khí.

Đám quân sĩ, cường giả của Vấn Tiên Cung đều cảm thụ được uy lực của chiến trận, toàn bộ đều tin tưởng tràn đầy, ảo tưởng ngày chiến trận thành công, Vấn Tiên Cung đại phát thần uy.

Nhị cung chủ có cảm xúc sâu nhất, trong khoảng thời gian này hắn luôn quan sát, tuy rằng có một số nơi hắn nhìn không hiểu lắm, nhưng không tìm Lục Ly hỏi cho rõ. Đây là sự tôn trọng cơ bản, nếu cố ý đi hỏi nhiều thì sẽ đắc tội Lục Ly và Vũ Dương, Mạc Thiên Thiên, mất nhiều hơn được.

Hắn có thể cảm thụ được chỗ huyền diệu của chiến trận này, phối hợp với nhau không đáng gì, mấu chốt nhất là tiểu đội cùng tiểu đội liên hợp, xảo diệu biến trận, tinh diệu tác chiến cùng nhau.

Bình Luận (0)
Comment