- Các ngươi phải trở thành một phe phái lớn, đương nhiên, phe phái các ngươi không phải chia quyền của ba cung chủ, ngược lại các ngươi phải tuyệt đối hiệu trung ba cung chủ. Nếu bên trong ba cung chủ chia phe phái thì ngươi phải lựa chọn đại cung chủ. Ba người phải trở thành một phe phái lớn, lấy Vũ Dương cầm đầu, bởi vì Mạc Thiên Thiên và Loan Tịch không tiện thường xuyên lộ mặt, Vũ Dương càng thích hợp xã giao liên minh.
- Các ngươi phải lôi kéo võ giả đến từ Tử Thần vào, cũng cần lôi kéo Lê Hành, đương nhiên, nếu hắn làm bậy thì các ngươi hãy vứt bỏ hắn. Các ngươi không chỉ phải lôi kéo võ giả của Tử Thần, còn phải lôi kéo cường giả trong quân sĩ. Các ngươi có một thân phận rất tốt, giáo đầu. Trong đại chiến sắp tới, nếu như có thể đại thắng thì quyền uy của các ngươi sẽ thành lập. Lúc này Vũ Dương cần tiếp xúc nhiều người, ngươi đừng sốt ruột kéo bè kết phái, nhưng cần thiết giữ quan hệ tốt với một số cường giả.
- Vấn Tiên Cung có mười mấy trưởng lão, những trưởng lão này đều có thành viên tổ chức của riêng mình, trong đó quyền uy của bốn trưởng lão rất nặng, nếu xảy ra chuyện thì có lẽ là ở bốn trưởng lão. Chỉ cần các ngươi ghi nhớ hai điều, vĩnh viễn trung thành đại cung chủ, mặt khác là bên người tụ tập một đám cường giả, vậy thì bất cứ âm mưu quỷ kế đều không có ý nghĩa, đại cung chủ cũng không phải ngớ ngẩn.
- Cường giả của Vấn Tiên Cung hẳn là ít nhiều gì đều có quan hệ với bốn trưởng lão, các ngươi muốn thành lập thành viên tổ chức của chính mình tức là đào góc tường của bọn họ. Cho nên các ngươi không thể nóng vội, hơn nữa phải chia rẽ, lôi kéo, chèn ép, dùng đủ loại thủ đoạn. Từ từ, từng bước một thành lập thành viên tổ chức của chính mình, đây là căn bản để các ngươi an thân gửi phận. Chỉ cần dưới tay có một đám cường giả ủng hộ các ngươi, vậy xem như có một cung chủ muốn động các ngươi cũng phải đắn đo.
Lục Ly nói tỉ mỉ, vạch rõ các mặt, Vũ Dương cùng Mạc Thiên Thiên, Loan Tịch đều trầm tư.
Qua thời gian hai nén hương, Vũ Dương mới gật đầu nói:
- Ta hiểu rồi Lục Ly, ngươi yên tâm đi, ta biết nên làm như thế nào. Ngươi hãy yên tâm về Thiên Thiên, Loan Tịch, ta nhất định sẽ chăm sóc tốt bọn họ.
Vũ Dương nói câu đó, Mạc Thiên Thiên liếc qua Lục Ly, mặt Loan Tịch thì đỏ ửng.
Vũ Dương nói câu này cảm giác giống như khiến Lục Ly yên tâm rời đi, hắn sẽ chăm sóc tốt hai vị thê tử của Lục Ly.
Lục Ly cũng có chút lúng túng, tằng hắng nói:
- Được rồi, sắp phải đại chiến, các ngươi trở lại dưỡng sức, tự suy nghĩ. Trận chiến này ta sẽ âm thầm quan sát, có tình huống ta sẽ truyền âm cho các ngươi.
Ba người giải tán, trước khi đi Loan Tịch ngoái đầu nhìn Lục Ly, ánh mắt có chút mập mờ, tán tỉnh, hắn nhìn mà nỗi lòng phức tạp.
- Nha đầu này suy nghĩ cái gì?
Lục Ly có chút không nghĩ thông, xem tình huống thì Loan Tịch muốn tán tỉnh hắn? Hoặc muốn phát sinh quan hệ gì đó với hắn?
Nhưng Lục Ly sắp đi rồi, cho dù phát sinh quan hệ thì có ích lợi gì? Chẳng lẽ chỉ muốn báo ân, lấy thân báo đáp, ngủ một lần xóa ân thù? Chắc Loan Tịch không phải loại nữ nhân không có tự trọng như thế đâu?
...
Chiến thuyền đến Thanh Nhai Sơn, bầu không khí chiến tranh ở đây càng đậm, vô số thám báo phóng ra ngoài, đại quân Thiên Hà Hội và Diễn Vũ Điện đã vào chỗ, tùy thời chuẩn bị xuất phát.
Ba ngày sau, đại quân xuất phát, bay hướng Loạn Dương Thành. Trước kia Loạn Dương Thành là một tòa tiểu thành, nhưng bởi vì khai phá ra một chỗ bí cảnh, bên này nháy mắt phất nhanh. Tòa thành trì này mở rộng, thế lực cũng tăng nhiều, tổng hợp thực lực biến mạnh.
Loạn Dương Thành vốn có năm thế lực lớn, nhưng nội đấu rất nghiêm trọng. Vì tránh cho nội chiến, năm thế lực lớn quyết định hợp sức xuất kích đánh chiếm Thiên Hà Thành, vậy thì có thể chia ích lợi, mâu thuẫn sẽ các thế lực không còn sâu nữa.
Nhưng không ngờ đại chiến còn chưa bắt đầu, thế lực xếp hạng hai trong Loạn Dương Thành, Quang Minh Điện bị diệt. Về sau bốn thế lực lớn tiến công Thiên Hà Hội nhưng đại bại trở về, mâu thuẫn trong thành không có giảm bớt, ngược lại càng sâu.
Thế lực vốn có trong Loạn Dương Thành rất phức tạp, thế lực lớn thứ nhất Long Cốt Sơn quá ngạo mạn ngông cuồng, có thù ít hoặc nhiều với thế lực khác, hơn nữa bọn họ bá chiếm bí cảnh kia, bị thế lực khác thầm hận trong lòng.
Thế lực thứ ba là Lục Bàn Điện, thế lực thứ bốn, năm là Hoàng Tuyền Cốc, Mạc La Cung yếu hơn, bọn họ lại kết minh. Nhưng kết minh không phải chặt chẽ khăng khít, lúc bình thường cũng sẽ nội đấu.
Cho nên Loạn Dương Thành rất loạn, cộng thêm lần này đại bại càng đấu đá lẫn nhau, mỗi người cảm thấy bất an.
Khi đại quân của Thiên Hà Hội ập đến, Long Cốt Sơn triệu tập lão đại của ba thế lực lớn khác mở họp một buổi tối, tạm thời hợp nhất, mỗi bên triệu tập đại quân ngăn địch.
Đây cũng là trạng thái bình thường trong Tiên Vực, lúc bình thường thì ăn chung một nồi, ngươi tranh ta cướp. Nhưng nếu có người ngoài đến giật nồi thì sẽ lập tức đoàn kết, chặt đứt bàn tay vươn tới, bảo vệ cái nồi.
Khác với lần trước, lần trước chỉ là triệu tập chín mươi vạn đại quân, lần này bởi vì Thiên Hà Hội hùng hổ dọa người, bên ta sẽ triệu tập tất cả quân đội có thể điều động, số lượng đạt đến một trăm ba mươi vạn.
Số lượng quân đội bên Thiên Hà Hội ít hơn nhiều, cộng lại cỡ sáu mươi vạn. Nhưng lần này bên Thiên Hà Hội tràm trề niềm tin, bởi vì Vấn Tiên Cung đã huấn luyện hợp nhất xong, ba nghìn cường giả có thể so sánh với trăm vạn đại quân.
Đại quân hai bên đụng độ trong một mảnh sơn mạch lớn ở phía nam Loạn Dương Thành, Loạn Dương Thành xây dựng pháp trận phòng ngự tại đây. Hai bên cộng lại hai trăm vạn đại quân dồn hết vào đây, tòa sơn mạch không quá lớn này thoáng chốc chật ních.
Hai bên cũng không có trực tiếp khai chiến, mà là giằng co. Hội trưởng của Thiên Hà Hội phái ra sứ giả đi đàm phán với Long Cốt Sơn, nếu Long Cốt Sơn chịu cắt một ít địa bàn cho bọn họ thì có thể gác lại trận chiến họa này.
Sơn chủ của Long Cốt Sơn gặp mặt một trưởng lão của Thiên Hà Hội, nghe xong điều kiện đưa ra thì trực tiếp một bàn tay đánh bay trưởng lão này ra ngoài.