Hắn có một tấm bản đồ, theo bản đồ bay hướng Tử Phong Sơn, tuy rằng trong lòng hắn cho rằng cường giả của Đông Linh Phủ hẳn là thắng không được, nhưng hắn vẫn muốn đi nhìn xem. Lỡ như Đông Linh Phủ thắng thì sao? Vậy thì hắn lại có thể cưỡi chiến thuyền của Đông Linh Phủ đi Vân Vương Thành. Tốc độ chiến thuyền nhanh hơn của hắn nhiều, cũng an toàn hơn, thoải mái dễ chịu hơn.
Xoẹt!
Khi Lục Ly bay qua một ngọn núi lớn thì bầu trời đột nhiên đánh xuống một đợt thần lôi, Lục Ly sợ tới mức suýt chút hồn phi phách tán, hắn phản ứng cực kỳ nhanh, nháy mắt đi vào Pháp Giới.
Bùm!
Lục Ly mới vào Pháp Giới thì thần lôi đã giáng xuống, đợi Lục Ly đi ra thì phát hiện chỗ hắn vừa đứng xuất hiện một hố sâu to lớn, phạm vi đạt đến nửa dặm.
- Hộc hộc!
Lục Ly thở hắt ra một hơi dài, trên mặt lộ vẻ nghĩ mà sợ, vừa rồi nếu hắn phản ứng chậm một giây thì đã chết rồi, còn là kiểu hồn phi phách tán, muốn ngưng tụ lại cơ thể cũng không được, sẽ hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này.
- Tiên Vực, cái chỗ quái quỷ!
Lục Ly âm thầm bĩu môi, đây là tai họa bất ngờ, xác suất nhỏ như vậy mà hắn bị trúng chiêu, may mắn có Pháp Giới, nếu không thì vừa rồi hắn trốn không được, chỉ có thể đứng tại chỗ chờ chết.
- Đi!
Lục Ly không dám dừng lại, nhanh chóng bay đi trốn, chặng đường tiếp theo rất thuận lợi, tiêu phí năm, sáu ngày sau, hắn thuận lợi tìm được Tử Phong Sơn. Bên này đã có võ giả chờ, đều ở chung một chiếc chiến thuyền, có mấy trăm người.
- Đại ca ca!
Lục Ly bay lên Tử Phong Sơn, cô bé xinh đẹp như đồ sứ chạy nhanh đến, lễ phép cúi đầu hướng Lục Ly, nói:
- Đa tạ đại ca ca giúp ta đánh chạy người xấu, cứu Tử Hề, chờ về sau Tử Hề mời đại ca ca ăn bữa tiệc lớn.
Khóe môi Lục Ly cong lên, vươn tay sờ đầu cô bé nói:
- Tử Hề không cần khách khí, trở về đi, đừng để người nhà của ngươi lo lắng.
- Dạ, cảm ơn đại ca ca!
Cô bé cười ngọt ngào, vui vẻ chạy về. Lục Ly tìm một góc ngồi xếp bằng tại chỗ, yên lặng chờ đợi. Còn vài ngày là đến thời hạn nửa tháng, không biết cường giả của Đông Linh Phủ có thể đến đây không?
Vài ngày qua trong chớp mắt, nhưng ba chí cường giả không trở về. Đông Linh Phủ có một Thánh Hoàng ở bên này, ngọc phù trong tay hắn đột nhiên sáng ngời, thần niệm của hắn nhìn lướt qua, sau đó sắc mặt nhăn nhó.
- Chư vị!
Thánh Hoàng có chút bi thống nói:
- E rằng ba vị lão tổ nhà chúng ta không đến được, mới nhận được tin hai trong ba vị lão tổ nhà ta bỏ mình, cho nên lần này thật có lỗi, không thể hộ tống mọi người. Mọi người có thể dựa vào lệnh bài lúc trước được phát đi đại thành lân cận nhận lại Thiên Thạch, chư vị, xin phép đi trước, sau này gặp lại!
Thánh Hoàng này nói xong bay đi, Lục Ly khe khẽ thở dài, cục diện tệ nhất quả nhiên xuất hiện.
Hắn nhất định phải một mình đi Vân Vương Thành, hành trình sẽ mất thêm một năm, tính nguy hiểm tăng thêm gấp mấy lần.
Đã đi một phần ba chặng đường, tính ra thì Thiên Thạch cũng tiêu hao hơn một nghìn ức, có thối lại cũng chỉ vài trăm ức, Lục Ly lười đi lấy. Lần này Đông Linh Phủ tổn thất lớn như vậy, phỏng chừng sẽ cắt xén một ít, không còn vài Thiên Thạch.
Đi đến nửa đường, bây giờ tìm thương hội khác cũng vô nghĩa, quanh đây cũng không có thương hội lớn, Lục Ly nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có thể dựa vào chính mình đi tiếp.
Võ giả trên Tử Phong Sơn hùng hổ mấy câu, lần lượt bay đi, vẫn không dám cùng đi. Trong Tiên Vực thì mức độ tín nhiệm rất thấp, nơi này quá loạn, ai cũng không tin ai, cho nên mạnh ai nấy bay là tốt nhất.
Lục Ly đang chuẩn bị bay đi, cô bé mang theo một Thánh Hoàng đi tới, cô bé có đôi mắt màu xanh như đá quý, mũi họn hoắc, tai cũng nhọn, thoạt trông giống như một tiểu tinh linh, chỉ còn thiếu một đôi cánh.
Lục Ly không có chút lòng đề phòng cô bé này, tuy thiên tư của cô bé rất nghịch thiên, nhỏ tuổi đã đến cấp Đế. Nhưng cô bé mới có vài tuổi, tâm tư đơn thuần, chắc chắn sẽ không có lòng hại người. Trong con ngươi như đá quý đó tràn ngập thơ ngây, sao có thể hại người được?
Lục Ly nhìn cô bé đi đến, cười híp mắt hỏi:
- Sao Tiểu Tử Hề còn chưa đi?
- Đại ca ca!
Tử Hề cười ngọt ngào, trong mắt lộ ra một chút khát cầu hỏi:
- Mấy hộ vệ của Tử Hề đều hy sinh, bây giờ chỉ còn lại một người, Tử Hề sợ hãi, đại ca ca có thể mang theo Tử Hề đi cùng không?
- A?
Lục Ly hơi ngẩn ra, không ngờ cô bé nêu yêu cầu như thế. Yêu cầu hơi đường đột, cũng có chút quái dị.
Cô bé tin tưởng hắn như vậy sao? Cũng mạnh dạn mở miệng, dù sao Lục Ly mang theo bọn họ là vướng víu, không thân chẳng quen, bản thân Lục Ly đều chăm sóc không được chính mình, dựa vào cái gì giúp bọn họ?
Nếu chỉ có một mình cô bé thì dễ hiểu, dù sao Lục Ly từng cứu cô bé một lần. Nhưng có một lão nhân Thánh Hoàng hộ vệ đi theo cô bé, việc này cảm giác có chút quái dị.
Lục Ly vuốt sống mũi nói:
- Tiểu Tử Hề, năng lực của đại ca ca không đủ, ngươi đi theo ta, ta cũng không thể chăm sóc ngươi, thôi hãy đi tìm cường giả khác hỗ trợ đi.
Không phải Lục Ly không đủ lương thiện, nếu như là thuận tay hỗ trợ thì hắn chắc chắn sẽ không do dự. Chuyến đi nguy hiểm như vậy, hắn không muốn mang theo hai rườm rà, hắn không phải chúa cứu thế.
Lục Ly từ chối cũng không làm Tử Hề lùi bước, thậm chí không hề hụt hẫng, nàng nghiêng đầu nói:
- Đại ca ca, ngươi rất mạnh, Tử Hề có thể cảm thụ được, hơn nữa năng lực của Tử Hề và đại ca ca bổ sung cho nhau, chúng ta cùng nhau cộng tác tiến lên sẽ an toàn hơn nhiều.
- Cái này...
Lục Ly lại sửng sốt, thoạt nhìn cô bé này không giống như nói dối, thái độ nghiêm túc, một đứa con nít mà giả bộ dạng người lớn, khó tránh cho người cảm giác không được tự nhiên.
Lục Ly suy nghĩ một hồi hỏi:
- Tử Hề có thần thông cường đại gì? Cho đại ca ca xem thử.
- Đại ca ca đã thấy rồi mà!
Tử Hề chớp chớp mắt, nói:
- Đại ca ca không nhớ một tiếng thú rống kia sao?
- Cái gì?