Giây phút này rốt cuộc Đoàn Nghê đã hiểu tại sao tộc vương nhà mình sai khiến mang Lục Ly về. Bởi vì trên người Lục Ly có quá nhiều chỗ kỳ dị, trên người của hắn chắc chắn có được vài loại siêu cường thần thuật, nếu như có thể được đến mấy loại thần thuật cường đại này sẽ có chỗ tốt cực kỳ lớn cho Đoàn gia.
- Phải tìm cách mới được!
Đoàn Nghê trầm ngâm, giây lát sau hắn đi ra khách điếm, đến bên ngoài một dại thành bảo trong thành, có quân sĩ đứng ngoài canh chừng.
Đoàn Nghê lấy ra một tấm lệnh bài nói:
- Thỉnh cầu thông báo một tiếng, cứ nói là Đoàn Nghê xin gặp Vân Trung Thiên trưởng lão.
Không một võ giả nào được động võ trong thành, chỉ có võ giả của Vân gia là được động võ, vì vậy Đoàn Nghê buộc lòng phải dựa vào võ giả của Vân gia. Tuy Vân gia và Đoàn gia quan hệ không quá tốt, nhưng Lục Ly dù sao chỉ là một tiểu võ giả, Đoàn Nghê nghĩ trưởng lão của Vân gia chắc sẽ nể mặt mình, hắn và Vân Trung Thiên không quen biết nhiều, đã gặp vài lần.
Đoàn Nghê là cường giả vô hạn đến gần Đại Viên Mãn, là trưởng lão của Đoàn gia, khi lệnh bài của hắn đưa lên thì rất nhanh có một Thánh Hoàng từ bên trong đi ra, hết sức khách khí mời Đoàn Nghê đi vào.
Vân Trung Thiên trưởng lão gặp Đoàn Nghê ở chính điện, tuy rằng hai bên đều là trưởng lão, đều là cường giả vô hạn đến gần Đại Viên Mãn, nhưng Vân Trung Thiên rõ ràng bày ra tư thái cao hơn Đoàn Nghê một ít, từ việc Vân Trung Thiên không có tự mình đi nghênh tiếp Đoàn Nghê là biết. Vân gia mạnh hơn Đoàn gia rất nhiều, bởi vì Vân gia có hai cường giả Đại Viên Mãn, có một đám cường giả vô hạn đến gần Đại Viên Mãn.
Đoàn Nghê thầm ghét sự ngạo mạn của Vân Trung Thiên, nhưng không lộ ra ngoài mặt, dù sao đến cầu người, đặt tư thái cao quá thì không được.
Đoàn Nghê biểu đạt sự kính ngưỡng đã lâu đối với Vân Trung Thiên, nói là đi qua bên này, cố ý đến bái phỏng, còn tặng một món quà, hết sức khách khí.
Vân Trung Thiên không nhận quà, chỉ cầm nhẫn không gian lên nhìn thoáng qua rồi đặt xuống bàn, đẩy trả, nói:
- Quà này của Đoàn Nghê huynh quá quý trọng, không làm gì không dám nhận quà tặng, Trung Thiên không dám nhận.
- Ha ha ha!
Đoàn Nghê cười to mấy tiếng nói:
- Thật ra Nghê đến đây là muốn nhờ Trung Thiên huynh giúp chút việc nhỏ, giúp đỡ thì coi như có công rồi. Nếu làm xong việc này thì Nghê nợ Trung Thiên huynh một nhân tình, sau này có gì sai khiến nhất định dốc hết sức làm.
- Ồ?
Vân Trung Thiên cau mày, phần quà này tuy rằng quý trọng, nhưng cũng không tính cái gì, một nhân tình của Đoàn Nghê đáng giá tiền hơn nhiều, dù sao Đoàn gia cũng là đại tộc, cường giả cấp bậc cỡ này nói chuyện chắc chắn giữ lời.
Vân Trung Thiên hỏi:
- Chuyện gì? Nếu như có thể giúp được thì Trung Thiên chắc chắn sẽ không đùn đẩy.
- Giúp ta bắt một võ giả!
Đoàn Nghê nói thẳng mục đích:
- Võ giả này vào Vân Vương Thành, là một cấp Đế, ta không thể ra tay trong thành, cho nên chỉ có thể nhờ vào Vu Trung Thiên huynh. Chỉ cần Trung Thiên huynh bí mật đưa hắn ra ngoài thành, Nghê vô cùng cảm kích.
Một tiểu võ giả và một trưởng lão của Vân gia, hai bên thân phận khác biệt như trời với đất, chỉ cần Vân Trung Thiên hỗ trợ thì dễ dàng có thể bắt lấy Lục Ly, vậy thì hắn có thể trở lại cho tộc vương một giải thích.
Vân Trung Thiên mặt không cảm xúc, rũ mi mắt im lặng, giây lát sau hắn lắc đầu nói:
- Xin lỗi, Đoàn Nghê huynh, việc này không phải Trung Thiên không nể tình. Tộc vương nhà ta đặc biệt nghiêm khắc về mặt này, luật thép không thể phá hư, nếu ta dám xằng bậy thì rất nhanh sẽ bị tra ra, đến lúc đó chức vị trưởng lão của ta sẽ bị tước đoạt. Ngươi nên biết tính cách của tộc vương nhà ta!
Đoàn Nghê sắc mặt trầm xuống, hắn có nghe đôi chút về tính cách của tộc vương Vân gia, thiết huyết vô tình, mặc kệ là đối ngoại hay đối nội.
Chế độ của Vân gia phi thường hoàn thiện, chỉ cần có năng lực liền có thể nổi lên, chỉ cần có thiên phú liền có thể được đến tài nguyên. Mấy năm nay Vân gia sinh ra nhiều thiên tài, Vân gia không ngừng trở nên cường đại là nhờ công lớn của vị tộc vương này.
Nhưng nơi nào có ánh sáng thì có bóng tối, Đoàn Nghê không tin các trưởng lão Vân gia thật sự công chính vô tư, chắc chắn là do hắn đưa ra bảng giá không đủ cao.
Trung thành là bởi vì bảng giá của sự phản bội không đủ!
Đoàn Nghê rất tán thành một câu nói này, cho nên hắn trầm ngâm giây lát, cắn răng một cái lấy ra một chiếc nhẫn không gian khác, đưa qua nói:
- Trung Thiên trưởng lão, đây là ta ngẫu nhiên được đến một khối Hổ Phách Tinh, bên trong ẩn chứa một loại thượng cổ kỳ vật, ta luôn nhìn không thấu, nhờ Trung Thiên trưởng lão giám định giúp ta thử?
- Hổ Phách Tinh? Thượng cổ kỳ vật?
Vân Trung Thiên hơi ngẩn ra, theo sau lập tức cầm nhẫn lên, thần niệm quét vào trong, giây lát sau hắn có chút rung động, mắt bắn ra tia sáng, hắn trầm mặc giây lát nói:
- Thứ này lão phu cũng nhìn không thấu, có lẽ... cần nghiên cứu một khoảng thời gian.
- Vậy phiền phức Trung Thiên huynh giúp ta nghiên cứu thử!
Đoàn Nghê trong lòng thầm mắng, trong miệng lại rất khách khí nói:
- Nếu Trung Thiên huynh nghiên cứu ra cái gì, lần sau đi tộc ta nhớ nói cho ta biết. Phải rồi... còn việc tiểu tử cấp Đế kia?
- Vân Hà!
Vân Trung Thiên trầm giọng quát một tiếng, một Thánh Hoàng từ bên ngoài đi vào, hắn chỉ hướng Đoàn Nghê nói:
- Ngươi đi theo vị đại nhân này làm chút việc, chú ý phải ẩn khuất sạch sẽ chút, xảy ra chuyện... tự ngươi phụ trách!
- Rõ!
Thánh Hoàng từ bên ngoài đi vào gật đầu, Đoàn Nghê lập tức cười tươi cáo từ rời khỏi. Hắn cũng không làm cái gì, chỉ báo cho Thánh Hoàng vị trí Lục Ly ở, theo sau trở lại khách điếm.
Thánh Hoàng lặng lẽ rời đi, hắn cũng không có tự mình ra mặt, mà là đi sắp xếp. Lục Ly còn đang ngủ say, không hay biết có một âm mưu đã bắt đầu nhằm vào hắn.