Trong sơn cốc có một hố trời xuất hiện, một luồng ánh sáng tím tỏa ra, vô số Tử Huyền Tinh và Hồn Tinh bắn ra. Kèm với Tử Huyền Tinh Hồn Tinh còn có rất nhiều bóng đen, Lục Ly và Minh Vũ nhìn lướt qua, ánh mắt hai người triệt để trở nên ảm đạm, phun ra ít nhất cũng có hơn trăm con Thiên Quỷ Thử, rất nhiều người bên trong sơn cốc e là không sống được rồi.
Nhiều Thiên Quỷ Thử như vậy, Minh Vũ có thể không trấn áp được, Khương Khởi Linh cũng không giết được nhiều như vậy. Mấu chốt là sẽ có rất nhiều người trúng độc, biến thành thử nhân.
Hiện tại thế cục vẫn chưa triệt để đại loạn, một khi loạn thì e là sẽ không đi được, vạn nhất nếu trúng độc, ai cũng xong đời.
- Trốn.
Lục Ly không hề do dự, nơi này có rất nhiều người sẽ chết, hắn lại vô năng vô lực. Ở lại thì chính hắn cũng phải chết, nếu hắn có năng lực tuyệt đối, có lẽ có thể giúp được mọi người một tay.
Câu đó của Khương Khởi Linh cũng có đạo lý, cứu người là tình cảm, không cứu là bổn phận, huống chi Lục Ly và Minh Vũ chưa có năng lực này.
Tốc độ của Minh Vũ đạt tới cực hạn, trọng lực nơi này rất cường đại, cho dù tốc độ của Minh Vũ đạt đến cực hạn cũng chỉ có thể sánh bằng võ giả Mệnh Luân cảnh ở bên ngoài.
- Chít chít.
Thiên Quỷ Thử từ chung quanh bay tới, phóng tới đám người, rất nhanh liền vang lên những tiếng kêu thảm thiết. Người thực lực thấp ngay lập tức bị Thiên Quỷ Thử tới gần, rất nhanh liền trúng độc biến thành thử nhân, giương nanh múa vuốt, ánh mắt lộ ra quang mang màu lam sẫm phóng tới đám người xung quanh.
- Vù vù vù.
Có rất nhiều người chưa kịp lao tới cửa sơn cốc, chỉ có thể leo lên núi lớn ở xung quanh. Cũng may núi lớn ở bên ngoài cũng không tính là dốc đứng, tuy trọng lực cường đại, nhưng vẫn có thể thoải mái trèo lên.
- A.
Sau khi quỷ động phun trào, bắt đầu sinh ra lực hút, có người ở đã bò tới lưng chừng núi, không chịu nổi lực hút, cả người ngã nhào xuống, cuối cùng mang theo tiếng hét thảm hoảng sợ rơi vào trong quỷ động.
Tốc độ của Minh Vũ có thể xem như là nhanh nhất toàn trường, hắn đã chạy ra khỏi sơn cốc. Ánh mắt đảo qua đám người Khương Khởi Linh đang khai chiến ở ngoài sơn cốc, Lục Ly lập tức gầm lên:
- Khương Khởi Linh đi theo ta.
Minh Vũ chạy vội đến, Khương Hoằng gật đầu nói:
- Tiểu thư đi theo Lục công tử đi, chúng ta cản phía sau.
- Ta không đi!
Khương Khởi Linh bĩu môi, mặt tối sầm, dường như vẫn đang tức giận. Lục Ly vừa rồi quát mắng nàng ta, khiến nàng ta ôm đầy bụng tức nàng ta, lạnh lùng nhìn Lục Ly nói:
- Ngươi không phải nói nhìn lầm ta à? Ngươi còn quan tâm tới ta làm gì? Hơn nữa bản tiểu thư thực lực cường đại, chả lẽ lại cần một Hồn Đàm cảnh nho nhỏ như ngươi lo?
Bên trong sơn cốc tiếng hét thảm không ngừng, không biết đã chết bao nhiêu người, Thiên Quỷ Thử kêu chít chít, không biết lúc nào sẽ lao ra.
Mắt Lục Ly dưới mặt nạ Ngân Ma trở nên lạnh lùng, không có thời gian lắm lời với Khương Khởi Linh, hắn gầm lên:
- Hỏi ngươi một câu Cuối cùng là có đi hay không? Không đi ta thì cũng mặc kệ ngươi.
Khương Khởi Linh cười rộ lên, xoay người đi chỗ khác, lạnh lùng nói:
- Tự ngươi cút đi, bản tiểu thư không thèm đi với ngươi.
- Đi!
Lục Ly cũng không phạm tiện tới mức như vậy, hắn gầm khẽ, Minh Vũ lập tức mang theo hắn chạy đi xa, không hề do dự chút nào.
Khương Khởi Linh nhìn phương hướng Lục Ly rời đi, cắn răng giậm chân nói:
- Lục Ly, tên hỗn đản ngươi.
- Tiểu thư, chúng ta chạy mau.
Khương Hoằng tóm lấy Khương Khởi Linh, dẫn theo một đám người cũng lao tới một phương hướng, nếu Khương Khởi Linh không muốn đi theo Lục Ly, bọn họ chỉ có thể mang Khương Khởi Linh tới chỗ Khương Hạo.
- Trốn đi, chạy mau.
Bên trong sơn cốc có một đám người lao ra, chạy trốn xung quanh. Chỉ là Thiên Quỷ Thử ở bên ngoài vẫn chưa được trấn áp, bên trong lại có một đám Thiên Quỷ Thử lao ra. Sau khi mấy người bị Thiên Quỷ Thử cắn trúng, đại bộ đội lập tức loạn thành một đống, chỉ có thể chạy tứ tán.
Bên trong sơn cốc đã biến thành một mảng địa ngục, người không kịp đào tẩu toàn bộ đều biến thành thử nhân. Những thử nhân đó giương nanh múa vuốt, chạy chung quanh tìm kiếm người có thể công kích.
Hộ vệ và hành khách cộng lại có hơn một ngàn người, nhưng có thể đào tẩu nhiều nhất chỉ có bảy trăm người. Hơn nữa bên ngoài khắp nơi đều có Thiên Quỷ Thử, không ai biết bảy tám trăm người này cuối cùng có thể sống sót được bao nhiêu?
Bùm!
Lục Ly bóp nát ngọc phù cảnh báo trong tay, hắn và Minh Vũ đã rời khỏi đại bộ đội, tùy thời có thể gặp phải Thiên Quỷ Thử. Mấy con thì Minh Vũ còn có thể đối phó, vạn nhất gặp phải mấy chục con hoặc mấy trăm con thì sao?
Bên trong sơn cốc xuất hiện hơn trăm Thiên Quỷ Thử, gần đây đã không an toàn, Minh Vũ không dám dừng lại, một đường chạy như điên.
- Chít chít.
Phía trước bên trái vang lên mấy tiếng kêu kỳ quái, tiếp theo ba bóng đen từ trong sương tím lao ra, Minh Vũ biến sắc, ngay lập tức phóng ra Bản Mệnh Châu, sau đó quát lớn:
- Thế, trấn áp!
Xung quanh gió mây cùng động, một cỗ uy áp trấn áp xuống, Thiên Quỷ Thử lao tới không thể động đậy, Minh Vũ mang theo Lục Ly chạy về phía trước bên phải.
Vấn đề là...
Không gian nơi này rất ổn định, phạm vi bao phủ của thế rất yếu, hai người khi thoát khỏi Thiên Quỷ Thử được trăm mét, Thiên Quỷ Thử đã có thể động đậy, rất nhanh lại đuổi theo bọn họ.
Minh Vũ chờ sau khi Thiên Quỷ Thử tới gần, lại dùng ""Thế"" trấn áp, sau đó hắn rút ra ngân kiếm sau lưng đột nhiên bổ về phía trước.
Một đạo thất luyện nhanh như chớp phá không mà đi, đập trúng một con Thiên Quỷ Thử. Một tiếng nổ vang lên, Thiên Quỷ Thử bị đập bay, trên thân thể bắn ra máu đỏ, nhưng lộn vài vòng không ngờ lại điên cuồng phóng tới.
- Phòng ngự cường đại quá!
Lục Ly thấy mà thầm kinh hãi, hắn quan sát xung quanh, bảo Minh Vũ buông hắn ra. Trên người hắn lóe lên bạch quang, trở nên nhấp nhoáng ở xung quanh, lập tức xung quanh đều là bóng người, Lục Ly phân ra một trăm phân thân, nhìn qua thì khắp nơi đều là người.
- Đi.