Bất Diệt Long Đế ( Bản Dịch Full)

Chương 455 - Chương 455: Hàn Nguyệt

Bất Diệt Long Đế Chương 455: Hàn Nguyệt

Yêu cầu này thì Lục Ly không thể đáp ứng, mang theo ba gánh nặng như vậy, nếu bọn họ gặp phải quá nhiều Thiên Quỷ Thử thì cũng xong đời. Hắn lại càng không thể đi cùng nhóm người này, như vậy chỉ tổ liên lụy tới hai người.

Lục Ly trầm ngâm một lát nói:

- Xin lỗi, chúng ta không mang theo ba người được, vô năng vô lực.

Lời nói của Lục Ly khiến sắc mặt của tiểu thư và hai công tử lập tức trở nên ảm đạm. Lão giả Bất Diệt cảnh đỉnh phong từ trong những lời này lại nghe thấy một tia hy vọng, hắn nhìn thiếu nữ gầy yếu ở bên cạnh, nói với Lục Ly:

- Vậy có thể xin công tử mang tiểu thư nhà ta rời khỏi được không? Hàn gia khắc ghi ơn lớn của công tử.

Tiểu thư đó nhìn thì chỉ khoảng mười ba mười bốn tuổi, dung mạo rất đẹp, có điều lúc này đang quá kinh sợ, nhìn thì có chút nhếch nhác.

Lục Ly trở nên do dự, thiếu nữ này chỉ có Hồn Đàm cảnh hậu kỳ, đối với hai người mà nói thì hoàn toàn là gánh nặng. Hiện tại Vũ Hóa Thần và Tiểu Bạch chưa về, ở phụ cận cũng không tìm được nơi ẩn thân tốt, hai người không dám dừng lại một chỗ, chỉ có thể một đường chạy trốn, vạn nhất bị liên luỵ thì sao?

Có điều hắn nhìn tiểu thư kia một chút, nhìn thấy ánh mắt chờ đợi của nàng ta, lại nhìn Minh Vũ, cuối cùng vẫn không nỡ, đành gật đầu.

Khiến Lục Ly có chút ngạc nhiên là Lục Ly đồng ý mang theo tiểu thư này, hai công tử mười bốn mười lăm tuổi kia lại không hề cảm thấy bất mãn, xem ra tiểu thư này ở Hàn gia chắc có thân phận rất tôn quý.

Lão giả Bất Diệt cảnh đỉnh phong lập tức mừng rỡ, vội vàng dắt tiểu thư kia tới, khom người vái một cái, sau đó hỏi:

- Đa tạ công tử, công tử có thể nói danh hào cho chúng ta biết không, ngày sau Hàn gia cũng tiện báo đáp.

- Ta tên là Lục Ly.

Lục Ly thản nhiên nói một câu, sau đó nghĩ nghĩ một chút rồi lại nói:

- Ta mang theo tiểu muội muội này cũng không sao, nhưng nếu có tình huống nguy cấp ta không bảo vệ được nàng ta, vậy Hàn gia các ngươi cũng không thể trách ta.

- Đó là tất nhiên.

Lão giả Bất Diệt cảnh đỉnh phong gật đầu, sau đó nói với thiếu nữ:

- Tiểu thư, mau cám ơn Lục công tử đi.

Trong lòng lão giả này hiểu rất rõ, tiểu thư nhà mình đi theo Lục Ly, vẫn an toàn hơn đi theo bọn họ rất nhiều. Bọn họ đã kiến thức thế của Minh Vũ, cho dù gặp phải Thiên Quỷ Thử quy mô lớn cũng có thể trấn áp, có thể thoải mái kiên trì một đoạn thời gian.

Tiểu thiếu nữ cúi người hành lễ, vẻ mặt cảm kích nhìn Lục Ly nói:

- Hàn Nguyệt tạ ơn Lục công tử, tạ ơn vị đại nhân này.

- Các ngươi đi trước đi, ta giúp các ngươi trấn áp.

Minh Vũ xua tay, võ giả Bất Diệt cảnh đỉnh phong cắn răng mang theo đám người chạy đi. Lục Ly giở lại trò cũ, huyễn hóa ra một trăm phân thân, quấy nhiễu phán đoán của Thiên Quỷ Thử, sau đó Minh Vũ một tay dắt Lục Ly, một tay dắt Hàn Nguyệt chạy đi.

Hàn Nguyệt tiểu thư này trên đường đi đã quá sợ hãi, đi cùng với hai nam tử xa lạ trong lòng của có chút căng thẳng, hai nam tử này còn đeo mặt nạ dữ tợn. Tuổi tác của nàng ta không lớn, chưa trải đời nhiều, tất nhiên là sợ hãi.

Lục Ly nhìn Hàn Nguyệt, đột nhiên tháo mặt nạ ra, cười nói với nàng ta:

- Tiểu muội muội, đừng sợ, chúng ta không phải người xấu, chúng ta sẽ bảo vệ ngươi.

Hàn Nguyệt nhìn khuôn mặt tươi cười và ôn hòa đó của Lục Ly, bỗng dưng cảm thấy an lòng hơn rất nhiều, nàng ta gật đầu. Minh Vũ thì lạnh lùng mang theo hai người tiếp tục tiến về phía trước, trên đường rất nhanh lại gặp Thiên Quỷ Thử, trên đồng hoang này Thiên Quỷ Thử quá nhiều, khắp nơi đều có, bất kỳ chỗ nào cũng không an toàn.

Dẫn theo thêm một người, đối với Lục Ly và Minh Vũ kỳ thật cũng không có ảnh hưởng lớn, hai người lại phối hợp mê hoặc Thiên Quỷ Thử, sau đó thì lặng lẽ rút đi.

- Gừ gừ.

Sau một tiếng đồng hồ, đám người Lục Ly gặp mười mấy thử nhân, trong đó có bảy tám người không ngờ là hộ vệ Bất Diệt cảnh của Linh Lung Các. Phụ cận còn có mấy chục hài cốt, huyết nhục toàn bộ đều bị cắt xé.

Minh Vũ xuất thủ một cách vô tình, trảm sát tất cả thử nhân, hắn và Lục Ly nhìn nhau, trong lòng hai người đều trầm xuống, nhìn tình huống thì lần này người có thể sống sót sẽ không quá nhiều.

Vù.

Sau ba canh giờ, phía sau truyền đến một tiếng xé gió, còn có tiếng kêu của một con tiểu thú. Trong lòng Lục Ly và Minh Vũ thở phào như trút được gánh nặng, Tiểu Bạch đã, trở lại hai người xem như đã triệt để được an toàn rồi.

Vũ Hóa Thần và Tiểu Bạch đã trở lại!

Sau khi Lục Ly bóp nát ngọc phù cảnh báo, Vũ Hóa Thần lập tức quay về, có điều Lục Ly và Minh Vũ vòng đông lượn tây. Tuy trên đường đi Lục Ly đều lưu lại dấu hiệu, Vũ Hóa Thần cũng tìm rất vất vả, lúc này mới đuổi kịp.

Tiểu Bạch bay tới, nhào vào trong lòng Lục Ly, thân thiết kêu lên. Hàn Nguyệt tò mò nhìn Tiểu Bạch, Vũ Hóa Thần tới hành lễ:

- Thiếu chủ, thuộc hạ đến chậm, khiến ngươi vất vả rồi.

- Không sao!

Lục Ly xua tay, sau đó nhìn Vũ Hóa Thần nói:

- Năng lực uy hiếp của Tiểu Bạch thế nào? Nếu có mấy trăm con Thiên Quỷ Thử tấn công thì sao?

- Khà khà!

Vũ Hóa Thần giơ ngón cái về phía Tiểu Bạch:

- Đừng nói là mấy trăm con, cho dù mấy vạn con cũng không dám tới gần phạm vi năm trăm thước xung quanh Tiểu Bạch.

- Tốt, đi cứu người.

Lục Ly vung tay lên, lúc ban đầu không có năng lực cứu người, lúc này Tiểu Bạch trở lại, tất nhiên phải đi chung quanh xem có thể cứu được người không.

Lục Ly bảo Minh Vũ mang theo Hàn Nguyệt, Vũ Hóa Thần thì mang theo hắn, tùy ý đi loạn. Hàn Nguyệt mở to hai mắt nhìn đám người Lục Ly, có chút không hiểu lời nói của Lục Ly và Vũ Hóa Thần, con tiểu thú này lợi hại như vậy à?

- Chít chít.

Chỉ vừa đi được hơn mười dặm, liền gặp phải hơn mười con Thiên Quỷ Thử, lần này Minh Vũ không động thủ, Vũ Hóa Thần cũng không động thủ. Tiểu Bạch đứng trên vai Lục Ly, lông bườm dựng đứng lên, trên người phát ra khí tức không biết tên, kêu to hai tiếng, những Thiên Quỷ Thử đó toàn bộ sợ hãi nằm rạp trên đất không dám động.

Bình Luận (0)
Comment