Lục Ly vung tay dẫn đám người đi về bên đó, chờ sắp tiếp cận, thiên không lại đánh ra một đạo lôi điện chiếu sáng khắp nơi, đám người Lục Ly đã hoàn toàn thấy rõ cảnh tượng phía trước.
Phía trước chỉ có một Quân Hầu cảnh Khương Yển, dẫn theo mấy võ giả Bất Diệt cảnh đỉnh phong đang khổ chiến. Thiên Quỷ Thử ở xung quanh rất nhiều, ước chừng có bảy tám mươi con, còn có ba mươi thi thể của Thiên Quỷ Thử, bốn năm thi thể của võ giả.
Khương Khởi Linh quỳ gối, mặc váy đỏ, chân váy bên trái hoàn toàn rách nát, lộ ra cặp đùi trắng ngần, nàng ta lại hồn nhiên không biết.
Ôm một cỗ thi thể, chính là Khương Hạo, Khương Hạo đã không còn khí tức, Khương Khởi Linh nhắm mắt lại, vẻ mặt thống khổ, nước mắt không ngừng chảy xuống, cùng nước mưa tụ thành một dòng.
Cả người nàng ta run rẩy, tay cũng run, miệng không ngừng lẩm bẩm:
- Ngoại công, ngoại công, Khởi Linh sai rồi. Khởi Linh sai rồi. Ngươi tỉnh lại đi, ngươi tỉnh lại đi. Khởi Linh không hồ nháo nữa, chỉ cần ngươi có thể tỉnh lại, nói gì Khởi Linh cũng nghe, ngươi tỉnh lại đi, ngươi tỉnh lại đi.
Gọi mấy tiếng, dường như thấy Khương Hạo không có bất kỳ phản ứng gì, Khương Khởi Linh đột nhiên giơ hai tay lên, ngửa mặt lên trời gào thét như bị bệnh tâm thần:
- Ông trời, vì sao lại đối xử với ta như vậy, vì sao lại đối xử với ta như vậy, vì sao, vì sao...
Khương Hạo chết rồi!
Hắn không phải bị Thiên Quỷ Thử cắn chết, mà là tự sát. Hắn vì bảo hộ Khương Khởi Linh mà không cẩn thận bị Thiên Quỷ Thử cắn trúng, sau khi biết mình không chống được thử độc, liền tự bạo Hồn Đàm mà chết.
Hiện trường lưu lại sáu cỗ thi thể, đều là trúng độc, có hai người bị Khương Hạo giết, bốn người còn lại đều tự bạo Hồn Đàm mà chết. Bọn họ thà tự bạo cũng không muốn biến thành thử nhân, biến thành cái xác không hồn, đi họa hại người nhà.
Khương Khởi Linh không phải không động thủ, mà là vì phóng thích huyết mạch thần kỹ quá nhiều, linh hồn quá mức yếu ớt, Khương Hạo không cho phép nàng ta động thủ nữa.
Khương Hạo vẫn mang theo Khương Khởi Linh, vừa rồi vì bảo vệ Khương Khởi Linh không bị Thiên Quỷ Thử cắn trúng, hắn thay Khương Khởi Linh cản một nhát cắn, cuối cùng trúng độc tự bạo Hồn Đàm mà chết.
Khương Khởi Linh rất thương tâm, ngoại công của nàng ta từ nhỏ đã rất cưng chiều nàng ta, lần này nàng ta lặng lẽ lẻn vào phi thuyền thiết giáp, hắn cũng không đuổi nàng ta về, trên đường đi đều luôn để mặc vào làm bừa. Lại không ngờ cuối cùng bởi vì Khương Khởi Linh mà Khương Hạo lại chết trận ở Thiên Quỷ Sơn.
Khương Khởi Linh vô cùng tự trách, loại thống khổ và áy náy này không giống giả bộ. Sấm chớp đùng đùng, mưa to tầm tã, tình cảnh một nữ tử tuyệt mỹ tử ôm một cỗ thi thể ngửa mặt lên gào thét bi thương, cũng vô cùng chấn động lòng người.
Lục Ly trầm mặc chạy tới, khí thế của Tiểu Bạch tản ra, trấn áp Thiên Quỷ Thử, sau khi đám người Khương Yển phát hiện Thiên Quỷ Thử không công kích nữa thì kinh ngạc nhìn về phía Lục Ly.
Khởi Linh nhìn thấy đám người tới đây, sau khi phát hiện là Lục Ly, lại không để ý quá nhiều. Ngược lại nàng ta nhận thấy Lục Ly lại có thể thoải mái trấn áp Thiên Quỷ Thử như vậy, lập tức trợn mắt nhìn Lục Ly quát:
- Vì sao ngươi không đến sớm, nếu ngươi đến sớm một chút, ngoại công của ta cũng sẽ không phải chết.
- Cứu các ngươi là tình cảm, không cứu các ngươi là bổn phận!
Lục Ly lạnh lùng dùng chính lời nói của Khương Khởi Linh để trả lời nàng ta, sau đó lại cảm thấy không đành lòng, giải thích:
- Khởi tiểu thư, chúng ta nghe thấy thanh âm ở bên này mới tới, nếu không căn bản cũng không tìm thấy các ngươi. Người chết là hết, Khởi tiểu thư xin nén bi thương.
Lục Ly nháy mắt ra hiệu cho Khương Yển, người sau hiểu ý lập tức chạy tới, một cán đao gõ cho Khương Khởi Linh hôn mê. Khương Khởi Linh vốn đã có chút tinh thần không bình thường, lúc này chịu đả kích lớn như vậy, nếu không đánh ngất nàng ta, e là nàng ta sẽ tự sát mất.
Thi thể toàn bộ được tập hợp lại, để vào trong không gian giới chỉ mang về an táng. Trong không gian giới chỉ không có không khí lưu thông, thi thể không đến mức thối rữa quá nhanh.
Dưới sự uy hiếp của Tiểu Bạch, Thiên Quỷ Thử không động đậy được, mọi người rất nhanh liền lui lại, tìm kiếm một khe núi rồi nghỉ ngơi.
Hàn huyên vài câu với Khương Yển, Lục Ly mới biết một Quân Hầu cảnh Khương Minh bởi vì cản phía sau, lúc này không liên hệ được, cũng không đuổi theo được, e là... Cũng dữ nhiều lành ít rồi.
Một võ giả Bất Diệt cảnh bên cạnh Khương Yển loáng thoáng đưa ra chất vấn, nếu Lục Ly có thể trấn áp được Thiên Quỷ Thử, vì sao lúc ở bên trong sơn cốc không động thủ. Nếu trấn áp ở bên trong sơn cốc, cũng không đến nỗi chết nhiều người như vậy.
- Khi đó Tiểu Bạch không ở trong sơn cốc.
Lục Ly thản nhiên liếc người này một cái, giải thích một câu, ánh mắt Vũ Hóa Thần và Minh Vũ cũng cũng trở nên lạnh lùng. Khương Yển lập tức răn dạy, người đó cũng vội vàng lên tiếng xin lỗi.
Lục Ly cũng bận tâm, lần này chết nhiều người như vậy, bản thân hắn cũng không áy náy lắm. Bởi vì phi thuyền thiết giáp không phải là của hắn, ngược lại là bọn họ giao huyền tinh, Linh Lung Các có trách nhiệm và nghĩa vụ bảo hộ bọn họ.
Hắn không phải là thần, cũng không có trách nhiệm và nghĩa vụ bảo hộ mọi người. Thế giới này mỗi thời mỗi khắc đều chết nhiều người như vậy, hắn có thể bảo hộ được bao nhiêu người, có thể cứu được bao nhiêu người?
Mưa to vẫn rơi, mọi người trầm mặc ngồi một đêm trong mưa, lúc rạng sáng mưa mới dừng. Mặt trời lên cao, đám người Lục Ly sau khi ăn vài thứ thì khởi hành tìm kiếm người còn sống sót.
Khương Khởi Linh vẫn đang hôn mê, đả kích đêm qua đối với nàng ta chắc là rất lớn, tâm thần bị hao tổn cho nên ngủ say không tỉnh.
Đi cả một ngày, bọn Lục Ly tổng cộng tìm được gần trăm người, cả đội ngũ cộng lại không đến hai trăm người. Thời gian dài như vậy mà không tìm thấy, chắc người còn lại có thể sống sót cũng không nhiều.
Ban đêm tiếp tục hạ trại, lúc nửa đêm Khương Khởi Linh cuối cùng cũng tỉnh lại, may mà nàng ta không khóc lóc, chỉ hỏi vài câu rồi một mình ôm đầu gối yên lặng rơi lệ, khóc một canh giờ, nàng ta lại mê man.