- Ngươi biết tự bạo Hồn Đàm không? Như vậy một phát là hồn phi phách tán, chết rất dứt khoát. Ừ, chắc ngươi không biết chiêu này rồi, hay là chúng ta lui ra ngoài trước, ngươi tự bạo thần hải đi? ? như vậy thì thân thể của ngươi sẽ nổ tứ phân ngũ liệt, không lưu lại toàn thân, đến lúc đó mặt cũng khó mà nhìn rõ.
- Ta nghĩ ra rồi. Ngươi có thể một chưởng đập vỡ đầu, như vậy sẽ không quá đau đớn. Nhưng như vậy cũng không tiện, đầu nát rồi, dù sao ngươi là nữ hài tử, chết cũng phải để ý tới di nhan chứ. Hay là dùng một cây kim sắt từ gáy đâm vào Hồn Đàm? Như vậy tốt hơn, một phát là chết ngay, cũng không tổn hại tới dung nhan xinh đẹp của ngươi. Khương Hoằng, chuẩn bị một cây kim to cho tiểu thư nhà ngươi, chúng ta tiễn nàng ta một đoạn đường.
Đám người triệt để nghẹn lời rồi, ngay cả Vũ Hóa Thần và Minh Vũ cũng quay mặt đi, tựa hồ muốn nói là bọn họ không quen Lục Ly. Khương Hoằng thiếu chút nữa thì bật khóc, căng thẳng nhìn Khương Khởi Linh, không dám nháy mắt, sợ Khương Khởi Linh thật sự tự sát như Lục Ly nói.
- Khương Khởi Linh!
Lục Ly đột nhiên quát lớn, thanh âm rất to, chấn cho mọi người, bao gồm cả Khương Khởi Linh cũng giật nảy mình, Lục Ly phẫn nộ quát:
- Ngươi muốn chết thì chết luôn đi, đừng để mọi người phải chịu tội cùng ngươi. Ả phế vật ngươi, nhát gan, nửa sống nửa chết như vậy thì tính là gì? Ngươi muốn đi theo ngoại công của ngươi phải không, ngươi đi đi.Ta cũng muốn xem, tới Minh giới rồi ngươi lấy đâu ra mặt mũi mà gặp ngoại công của ngươi.
Trong ánh mắt Khương Khởi Linh cuối cùng cũng có chút thần thái, có điều lại là tức giận. Môi nàng ta run run, muốn nói vài câu, cuối cùng lại không nói được gì, chỉ giống như một con sư tử con đang tức giận lườm Lục Ly.
Lục Ly không chịu yếu thế lườm lại Khương Khởi Linh, hắn đột nhiên tháo mặt nạ, vẻ mặt giễu cợt nhìn Khương Khởi Linh quát:
- Sao? Không phục à? Ngươi không phải phế vật ư? Không phải nhát gan ư? Ngoại công ngươi mới chết được mấy ngày, lúc này ngươi cắt mạch máu cả nửa ngày cũng không chết được thì không phải là phế vật à? Không phải nhát gan thì là gì? Tự sát? Người tự sát bản thân chính là kẻ nhu nhược, chính là phế vật, chính là không dám đối mặt với hiện tại, chỉ muốn trốn tránh!
Lục Ly càng nói càng phẫn nộ, càng tức giận, dường như chỉ hận Khương Khởi Linh không chết nhanh lên. Hắn hét lên vài câu xong, còn từ trong không gian giới lấy ra nước uống mấy ngụm, sau đó ném ấm nước đi, nói tiếp:
- Ngươi không phải phế vật, không phải nhát gan, vậy ngươi chứng minh cho chúng ta xem đi, chứng minh cho ngoại công của ngươi xem đi. Ngươi hận phụ thân ngươi, ngươi cũng nỗ lực tu luyện, thực lực vượt trên phụ thân ngươi rồi bắt hắn phải tới trước phần mộ của người yêu ngươi mà quỳ xuống dập đầu đi. Ngoại công ngươi chết trận, hắn là anh hùng, ngươi có năng lực thì mang di thể của ngoại công ngươi táng vào nghĩa trang tốt nhất, để hậu nhân đời đời tế bái hắn. Ngươi không dám, ngươi không có quyết tâm, dũng khí, năng lực này, cho nên... Ngươi chính là phế vật.
Ngực Khương Khởi Linh nhấp nhô, tức giận không thôi, bởi vì tức giận mà máu chảy nhanh hơn, trên cổ tay có máu tươi bắn ra, khiến Khương Hoằng sợ tới mức cả người run lên.
Khương Khởi Linh không ngờ lại mở miệng:
- Nếu ta làm được thì sao?
- Ha ha ha ha!
Lục Ly cười ha hả nói:
- Nếu ngươi có thể khiến phụ thân ngươi tới trước phần mộ của người yêu ngươi mà quỳ xuống, nếu có thể khiến tất cả con dân Trung Châu sau này đều tế bái ngoại công của ngươi, ngươi muốn Lục Ly ta làm gì cũng được.
- Tốt.
Khương Khởi Linh đột nhiên đứng lên, có điều bởi vì mất máu quá nhiều mà thân thể lảo đảo. Khương Hoằng vội vàng đỡ nàng ta, Khương Khởi Linh cười lạnh nhìn Lục Ly nói:
- Nếu ta làm được hai chuyện này, Lục Ly, ta muốn ngươi ở trước mặt mọi người quỳ xuống dập đầu rửa chân cho ta.
- Ha ha.
Lục Ly xoay người đeo mặt nạ đi ra ngoài, khi tới cửa mới quay đầu lại nói:
- Nếu ngươi có năng lực này, Lục mỗ dập đầu rửa chân cho ngươi thì có làm sao? Khương Khởi Linh, không phải ta xem thường ngươi, nhưng ngươi... Không được.
Lục Ly đi rồi, đi vô cùng tiêu sái, dường như hoàn toàn không để ý tới sự sống chết của Khương Khởi Linh. Vũ Hóa Thần và Minh Vũ đi theo ra ngoài, bên trong là một mảng tĩnh mịch, đám người Khương Hoằng lại tức mà không dám nói.
Một lát sau, Khương Khởi Linh đưa tay ra, Khương Hoằng lập tức thở phào như trút được gánh nặng, vội vàng băng bó cho Khương Khởi Linh.
Khương Khởi Linh không thèm nhìn tay mình lấy một cái, vẫn nhìn bóng lưng của Lục Ly ở ngoài cửa, miệng lẩm bẩm:
- Lục Ly, ngươi chờ xem, ta nhất định sẽ khiến ngươi phải dập đầu rửa chân, ngươi chờ đó cho ta.
- Thiếu chủ, ngươi thật lợi hại!
Sau khi vào doanh trướng của Lục Ly, Minh Vũ giơ ngón cái nói, Vũ Hóa Thần cũng hơi gật đầu. Hai người đều là người thông minh, lập tức liền nhìn ra phép khích tướng này của Lục Ly.
- Đây đều là tỷ tỷ của ta dạy.
Thần sắc của Lục Ly đã khôi phục bình tĩnh, hắn nói:
- Nếu một người đã một lòng muốn chết, ngươi rất khó khuyên bảo. Chỉ có kích thích nàng ta, chọc giận nàng ta, tìm cho nàng ta một mục tiêu, như vậy mới có thể có động lực sống tiếp. Hoặc là... tìm cho nàng ta một lý do để có thể sống tiếp.
- Đúng vậy!
Minh Vũ gật đầu, sau đó nghĩ nghĩ một chút rồi lại bật cười nói:
- Thiếu chủ, ngươi muốn thực lực của nàng ta vượt qua phụ thân của nàng ta? Linh Lung Các các chủ ít nhất cũng là Nhân Hoàng đỉnh phong phải không? Đời này nàng ta có thể vượt qua được à? Ha ha ha.
- Cho nên nàng ta cả đời này sẽ không chết được.
Lục Ly nhún vai nói:
- Có vượt qua được hay không thì là chuyện của nàng ta, sau này có thể thực sự thoát ra, cố gắng nỗ lực hay không thì cũng là chuyện của nàng ta. Ta có chuyện của ta, chờ người của Linh Lung Các tới rồi chúng ta rút đi, Tiểu Bạch đã bị lộ, chúng ta không thể đi theo đại bộ đội nữa.
Loại việc lấy oán trả ơn là thường xuyên phát sinh.
Vóc dáng của Tiểu Bạch nhỏ như vậy, nhìn một cái là biết vừa sinh ra chưa được bao lâu, mà mới sinh ra lại đã có thể trấn áp Thiên Quỷ Thử?