Bốn trưởng lão của Thiên Hà Hội sửng sốt, bọn họ vốn cho rằng Thiên Vấn chắc chắn sẽ liều mình chiến một trận, hoặc liều chết một phen, hoặc là chạy trốn, nhưng không ngờ Thiên Vấn có ý đầu hàng?
Bọn họ không ôm kỳ vọng quá lớn vào việc Thiên Vấn đầu hàng, nguyên nhân bọn họ nói câu vừa rồi chẳng qua muốn cho nhóm Mạc Thiên Thiên, Loan Tịch, Vũ Dương đầu hàng. Ba người này là bảo bối, bọn họ không muốn khiến ba người này nhận được thương tổn, nếu không thì đám võ giả Vấn Tiên Cung đã chết từ nửa tháng trước rồi.
Nếu Thiên Vấn muốn đầu hàng, bọn họ tự nhiên cũng muốn tiếp thụ. Hiện tại Thiên Hà Hội có địa bàn lớn, cường giả dưới tay tự nhiên là càng nhiều càng tốt, như vậy Thiên Hà Hội mới có thể càng lúc càng cường đại. Thánh Hoàng bình thường không sao cả, sức chiến đấu của Thiên Vấn không kém.
Trưởng lão của Thiên Hà Hội, Phục Mạc gật đầu, nói:
- Lần này trước khi đến, hội trưởng đã cho ta toàn quyền xử lý. Cho nên Thiên Vấn, ngươi không cần lo lắng, ngươi ở trong Thiên Hà Thành lâu như vậy, ngươi cũng biết hội trưởng của chúng ta lòng dạ rộng rãi, bao dung như biển, chỉ cần ngươi lại đây, chắc chắn có vị trí trưởng lão.
- Lòng dạ rộng rãi?
Thiên Vấn trong lòng cười lạnh, nếu thật sự lòng dạ rộng rãi thì tại sao không chứa được một Vấn Tiên Cung? Toàn là nói nhảm nhí.
Mặt ngoài Thiên Vấn vờ như rối rắm, trầm ngâm thời gian một nén hương mới nói:
- Ta muốn chức vị trưởng lão thực quyền, nếu không thì thà cá chết lưới rách.
Thiên Vấn thốt ra lời này, đám trưởng lão bên Thiên Hà Hội đều thở phào một hơi, các quân sĩ Vấn Tiên Cung cũng như trút được gánh nặng.
Chỉ cần Thiên Vấn nguyện ý đầu hàng thì chuyện khác đều dễ nói. Bây giờ cho Thiên Vấn chức trưởng lão thực quyền thì sao nào? Chờ về sau có thể từ từ điều chỉnh. Quan trọng nhất là Thiên Vấn đầu hàng, vậy là Mạc Thiên Thiên, Loan Tịch, Vũ Dương an toàn, chỉ cần được đến ba bảo bối này, thứ khác không quan trọng.
Nhiều võ giả Vấn Tiên Cung sớm muốn đầu hàng, không đầu hàng thì phải chết, đi theo lão đại nào mà chẳng được? Vấn Tiên Cung không có tiền đồ, đi theo Thiên Hà Hội lại như thế nào? Thật sự không được thì về sau lén chuồn ra, đi thế lực khác phát triển là xong.
Vì vậy Phục Mạc gật đầu, nói:
- Không có vấn đề, điểm này hội trưởng cũng ủy quyền cho ta, Thiên Vấn, ngươi nên biết ta có quyền hạn nhất định ở Thiên Hà Hội, ta có thể bảo chứng điểm này.
- Tốt!
Thiên Vấn nhẹ gật đầu, chắp tay hướng các quân sĩ ở sau lưng:
- Chư vị, Vấn Tiên Cung ta vô năng, liên lụy chư vị. Từ hôm nay Vấn Tiên Cung giải tán. Các ngươi nguyện ý theo ta đầu vào Thiên Hà Hội thì đứng bên trái, không muốn thì đứng bên phải. Ta không thể cho các huynh đệ quá nhiều bảo chứng, ta chỉ có thể bảo chứng chỉ cần Thiên Vấn này sống một ngày thì sẽ không khiến mọi người chịu khổ trong Thiên Hà Hội.
Vèo!
Rất nhiều võ giả, bao gồm nhóm Lê Hành lập tức đi bên trái, ai cũng không muốn chết, đứng ở bên phải chắc chắn chết ngay, không có võ giả ngốc như vậy.
Mạc Thiên Thiên, Loan Tịch, Vũ Dương liếc nhau, trong mắt ba người đều có chút bất đắc dĩ, không ngờ rằng Thiên Vấn đầu hàng? Bọn họ ngược lại không sao cả, không có thù hận quá sâu với Thiên Hà Hội. Đã chết mấy công tử, tiểu thư đến từ Tử Thần, nhưng không có quan hệ tốt với ba người, hai quân giao chiến có điều thương vong không thể tránh được.
Vũ Dương, Loan Tịch bay về phía trái, Mạc Thiên Thiên lại có chút do dự, không phải nàng không muốn hành động theo số đông, nàng chỉ cảm giác Thiên Vấn có chút kỳ lạ. Theo như nàng hiểu biết Thiên Vấn, hắn không nên hèn nhát như vậy. Hai đại ca đều bị giết, còn làm chó cho kẻ thù? Đây không phải tính cách của Thiên Vấn.
- Thiên Thiên!
Vũ Dương nhìn thấy Mạc Thiên Thiên không động, vội vàng kêu một tiếng. Mạc Thiên Thiên tỉnh ngộ lại đây, bất đắc dĩ đi theo bay về phía trái. Quân sĩ còn lại đều đi bên trái, đều nguyện ý đầu hàng.
- Tốt!
Phục Mạc cười tươi, nhìn quét võ giả của Vấn Tiên Cung, dừng lại trên người Mạc Thiên Thiên, Loan Tịch, Vũ Dương lâu vài giây, hắn gật đầu nói:
- Chư vị đều là tinh anh, phía trước đánh vì chủ của mình là điều khó tránh khỏi, về sau là người một nhà, bổn tọa có thể bảo chứng với chư vị, tuyệt đối sẽ cho các ngươi đãi ngộ tốt nhất. Miễn là có tài thì tuyệt đối không bị mai một trong Thiên Hà Hội.
Câu nói sau cùng rõ ràng là nói cho Mạc Thiên Thiên, Loan Tịch, Vũ Dương nghe, võ giả Vấn Tiên Cung khác đều như trút được gánh nặng, có thể sống là chuyện tốt, có tiền đồ hay không thì về sau tính tiếp.
- Toàn bộ nghe lệnh, đều tự phong Nguyên Lực, nhẫn không gian cũng phong ấn luôn, giải trừ sức chiến đấu, chờ đợi Phục Mạc đại nhân sai khiến!
Thiên Vấn trầm giọng quát một tiếng, sau đó lấy ra nhẫn không gian của chính mình ném hướng Phục Mạc, trên người lóe tia sáng, phong ấn Thần Đan của mình, hắn quỳ một gối xuống nói:
- Phục Mạc đại nhân, Thiên Vấn quy hàng!
Thiên Vấn giao luôn nhẫn không gian, còn tự phong Nguyên Lực, đây là hoàn toàn biểu thị ý quy hàng, giao sống chết của chính mình cho Phục Mạc.
- Không cần như vậy, không cần như vậy!
Phục Mạc cười tủm tỉm khoát tay nói:
- Thiên Vấn huynh đệ, thỉnh dẫn dắt bọn họ đi chiến thuyền bên trái trước, theo chúng ta về Hổ Nha Sơn, sau khi trở lại hội trưởng sẽ phong thưởng riêng.
Trưởng lão trên chiến thuyền bên trái mang theo các quân sĩ bay xuống, để trống thuyền.
Thiên Vấn khom người nói:
- Tuân lệnh, tất cả lên chiến thuyền!
Nhóm Vũ Dương theo Thiên Vấn bay về phía chiến thuyền.
Phục Mạc đột nhiên mở miệng nói:
- Mạc Thiên Thiên, Loan Tịch, Vũ Dương, xin mời ba vị lên chiến thuyền của bổn tọa, có chút chuyện muốn thương lượng với ba vị.
Ba người Vũ Dương ngẩn ra, ánh mắt bản năng nhìn về phía Thiên Vấn.
Thiên Vấn xua tay nói:
- Hiện tại chúng ta đều là Thiên Hà Hội, các ngươi về sau đều phải nghe mệnh lệnh của chư vị đại nhân, mau qua đi.
Mạc Thiên Thiên, Loan Tịch, Vũ Dương đành bay qua bên kia, nhóm Phục Mạc thấy hết, bốn trưởng lão Thiên Hà Hội cười càng tươi. Thiên Vấn chịu giao luôn ba người này, xem ra là thật lòng quy hàng.
Nhóm Vũ Dương bay tới, ba người khom người vái chào.